Giọng Kỷ Dạ Mặc lạnh nhạt đến mức như thể không có bất kỳ cảm xúc nào: "Nhà họ Ninh mấy năm nay đang dần suy thoái, dạo này còn nhận một dự án lớn của nước ngoài. Bọn họ có thể trở mình hay không là dựa vào vụ làm ăn này, thế nên đang cần một lượng tiền vốn lớn."
Giọng Kỷ Dạ Bạch hơi khàn: "Nhà họ Kỷ cũng có thể cho ông ta những thứ này!"
Sao ông ta có thể tùy tiện định đoạt cuộc đời của Ninh Hề Nhi như vậy chứ?
Nếu không nhờ Kỷ Dạ Mặc gọi điện thoại đến thì e rằng hắn vẫn còn tiếp tục cho rằng việc hủy hôn ước là do Ninh Hề Nhi đề xuất!
"Tất nhiên nhà họ Kỷ có thể giúp, nhưng không cần thiết phải cho hai đứa lấy nhau." Kỷ Dạ Mặc cười lạnh: "Cho dù hai đứa hủy bỏ hôn ước thì bố vẫn sẽ giúp đỡ nhà họ Ninh như trước, lại thêm phần trợ giúp của nhà họ Ngôn..."
Kỷ Dạ Mặc nói đến đó thì dừng lại, không hề nhiều lời, nhưng sắc mặt Kỷ Dạ Bạch lại ngày càng u ám.
Rốt cuộc Ninh Cảnh Thâm coi Ninh Hề Nhi là gì? Là con gái hay chỉ là một thứ công cụ?
Một mũi tên trúng hai con chim, chiêu này đúng là hay thật đấy!
Cùng một lúc lợi dụng cả hai nhà họ Kỷ và họ Ngôn, dã tâm quả là không nhỏ!
"Anh, cảm ơn anh vì chuyện này."
Kỷ Dạ Mặc nghiêm túc nói: "Anh chỉ không muốn cho người khác nhúng tay chuyện của em thôi. Kỷ Dạ Bạch, em là em trai anh, cho dù là bất cứ ai cũng không có tư cách làm như vậy!"
Cúp điện thoại rồi, Kỷ Dạ Bạch day day trán, hơi đau đầu.
Lần đầu tiên, hắn gọi điện thoại cho Tiêu Hi Thần: "Làm sao để dỗ con gái?"
Tiêu Hi Thần vui vẻ đáp: "Anh Kỷ, cuối cùng anh cũng thông minh ra rồi! Đúng là không dễ dàng gì!"
"Cậu lắm mồm quá."
"Khụ khụ..." Tiêu Hi Thần giơ nắm đấm lên miệng ho khan vài tiếng: "Em bảo anh này, con gái rất thích..."
Cậu ta truyền đạt kinh nghiệm cho Kỷ Dạ Bạch hơn nửa tiếng, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ: "Tôi biết rồi."
Hắn phải cho Ninh Hề Nhi một niềm vui bất ngờ chưa từng có!
...
Bị vạch trần tâm sự, Ninh Hề Nhi kêu lên một tiếng rồi bò lên giường của Thành Du Nhiên, giấu mình trong chăn: "Tớ ngủ đây!"
"Người cậu thích là Kỷ Dạ Bạch đấy, có gì mà không dám thừa nhận!" Thành Du Nhiên không thể hiểu nổi.
"Tớ không nghe... tớ không nghe, tớ không nghe thấy gì hết!"
Nhìn cái dáng vẻ như trẻ con chơi xấu của cô, Thành Du Nhiên bó tay.
Kiều Nam Thành đứng dậy: "Tôi, tôi đi trước, đây..."
Dù sao đây cũng là phòng con gái, một nam sinh như cậu ta ở lâu thì không tiện lắm.
Thành Du Nhiên vô tâm nói: "Ừ, chú ý an toàn nhé!"
Kiều Nam Thành đi ra khỏi nhà họ Thành, nhìn bóng đêm tăm tối, cổ họng cậu ta trượt lên trượt xuống, tay siết chặt thành nắm đấm.
...
Ngày hôm sau, tại trường học...
Ninh Hề Nhi đã nghĩ vô số cách để trốn tránh Kỷ Dạ Bạch, nhưng không ngờ đến trường rồi lại chẳng thấy bóng dáng hắn ta đâu.
Cả mấy hôm liền, Kỷ Dạ Bạch không hề đến trường.
Lẽ nào hắn còn đang giận cô sao? Ninh Hề Nhi hoang mang nghĩ.
"Này, các cậu nghe tin gì chưa, có người chụp được ảnh cậu Kỷ mua hoa cho con gái đấy!" Nghe giọng bà tám từ phía sau truyền đến, Ninh Hề Nhi quay lại hỏi: "Mua hoa gì cơ?"
"Đây, cậu xem này."
Lớp phó Từ Nại Nại hào phóng cho Ninh Hề Nhi xem ảnh chụp trên di động. Một cô gái có vóc dáng nóng bỏng và gương mặt xinh đẹp đứng trước cửa hàng hoa, bên cạnh cô gái là dáng người cao lớn của Kỷ Dạ Bạch, thoạt nhìn còn thấy rất xứng đôi...
"Nghe nói bạn gái này còn là hoa khôi của trường Trung học Phổ thông Tinh Hải đấy! Nhan sắc chẳng kém gì ngôi sao trong giới showbiz cả!"
"Theo tôi thấy thì cô bạn này chắc là bạn gái mới của cậu Kỷ rồi!" Từ Nại Nại vừa nói vừa liếc sang Ninh Hề Nhi, cười giả lả châm chọc: "Bạn Ninh này, cậu là bạn gái cũ, nhìn thấy cũng đừng để ý đấy nhé!"