Với tính cách của Ninh Hề Nhi trước đây thì chắc chắn sẽ phản bác Từ Nại Nại.
Nhưng hôm nay không biết vì sao cô lại cảm thấy buồn bực trong lòng, ngực như bị nghẹn lại, vô cùng khó chịu...
Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!
Hắn ta thích tặng hoa cho cô nào thì liên quan gì đến cô chứ!
"Tặng hoa là quyền tự do của mỗi người, Kỷ Dạ Bạch thích tặng ai thì tặng, tôi chẳng quan tâm!" Ninh Hề Nhi tức giận nói. Từ Nại Nại lại đắc ý nhướng mày: "Đây là chính cậu nói đấy nhé..."
Ninh Hề Nhi ngẩn ra, nhạy bén cảm nhận được sự lạnh lẽo từ phía sau truyền đến.
Cô quay đầu, vừa lúc đối mắt với Kỷ Dạ Bạch.
Ninh Hề Nhi giật nảy mình, ấp úng hỏi: "Không, không phải là mấy ngày nay cậu không đến trường rồi à?"
Lúc này Ninh Hề Nhi mới nhớ ra hôm nay là lễ Giáng sinh.
Hôm qua là Noel, Kỷ Dạ Bạch không đến trường, các cô gái theo đuổi hắn tặng cả đống táo và quà, lấp đầy cả chỗ ngồi của Kỷ Dạ Bạch!
Còn cô thì chỉ nhận được mỗi táo của Du Nhiên, Kiều Kiều và Giản Nghi Tuyết.
Nghĩ đến đây Ninh Hề Nhi càng bực bội hơn, cô chua chát nói: "Nữ sinh muốn khiêu vũ với cậu nhiều không đếm xuể, cậu cẩn thận nhảy mệt đến mức chuột rút chân đấy!"
Cô thầm nguyền rủa trong lòng, hừ, tốt nhất là cùng đám con gái kia nhảy đến mức chuột rút luôn đi! Cho chừa cái tật tỏa hormone! Chừa cái tật trêu hoa ghẹo nguyệt lăng nhăng! Chừa cái tội làm nhiều người thích!
Kỷ Dạ Bạch nhướng mi mắt, đẩy "biển quà tặng" sang một bên, lười biếng nói: "Tôi có nói là muốn khiêu vũ cùng nữ sinh khác à?"
Ninh Hề Nhi tức giận không thèm để ý đến hắn.
Nhưng tên ác ma nào đó lại hồn nhiên không biết tâm trạng của Ninh Hề Nhi, hắn sờ cằm rồi quay đầu nói với Từ Nại Nại: "Tôi còn chưa tặng quà Giáng sinh cho cậu thì phải."
Từ Nại Nại đỏ mặt: "Hả... cậu Kỷ, cậu muốn tặng quà cho tôi à?"
Hu hu hu, gần quá, đẹp trai chết mất...
Cô ta sắp chết chìm trong ánh mắt của cậu Kỷ mất rồi!
Kỷ Dạ Bạch nhếch miệng, nở nụ cười vô cùng quyến rũ: "Tất cả những thứ này, tặng hết cho cậu."
Hắn chỉ vào đống quà trên ghế và trong ngăn bàn.
Từ Nại Nại sung sướng phát điên, vội vàng tìm một hộp giấy to cho toàn bộ số quà vào trong rồi để xuống chỗ ngồi bên cạnh mình, còn khoe khoang như thể phi tần được hoàng đế ban thưởng!
Thế là lập tức có người ngứa mắt, đặc biệt là những nữ sinh đã tặng quà cho Kỷ Dạ Bạch. Thấy những thứ bọn họ tặng cho Kỷ Dạ Bạch lại trở thành quà tặng cho Từ Nại Nại thì ai mà chịu nổi?
Từ Nại Nại đang chìm đắm trong sự sung sướng hoàn toàn không nhận ra, đó không phải là "quà tặng", mà là tai nạn!
Ninh Hề Nhi thấy Kỷ Dạ Bạch tặng qua cho Từ Nại Nại thì càng tủi thân hơn.
Vừa mới tặng hoa cho hoa khôi trường khác, giờ lại còn tặng cả quà cho lớp phó?
Đồ lăng nhăng!
Không ra gì!
"Này, Ninh mập, quà Noel của tôi đâu?" Kỷ Dạ Bạch chìa tay ra trước mặt Ninh Hề Nhi. Hai ngày nay Ninh Hề Nhi đều ở nhà họ Thành, hắn lại bận rộn chuyện "niềm vui bất ngờ", lâu không gặp, hắn có hơi nhớ cô rồi.
Con nhóc này thật sự là càng nhìn càng thấy ưng mắt.
Nếu mập thêm chút nữa thì càng tốt, ác ma nào đó đang âm thầm tính toán "kế hoạch nuôi Hề ngốc" thì lại bị Ninh Hề Nhi tạt cho một chậu nước đá tắt cả hứng: "Không có!"
"Con nhóc nhà cậu không chuẩn bị quà cho anh đây à?" Từ trên người Kỷ Dạ Bạch tỏa ra hơi thở nguy hiểm!
Thực ra Ninh Hề Nhi đã chuẩn bị rồi, nhưng bây giờ cô đang rất tức giận, còn lâu mới đưa cho hắn!