Ninh Hề Nhi siết chặt nắm đấm: "Tần Cẩn Du, cô im miệng!"
"Làm gì mà bắt tôi im hả? Cô sợ tôi vạch trần mọi chuyện chứ gì?" Tần Cẩn Du đắc ý nhướng mày, nhìn Kỷ Dạ Mặc nói: "Anh Mặc, con đàn bà bên cạnh anh cực kỳ dơ bẩn! Dạo trước cô ta còn cùng Kỷ Dạ Bạch đi mua sắm, còn dây dưa mờ ám với cậu chủ nhà họ Ngôn. Rõ ràng đã có hôn ước mà còn suốt ngày liếc mắt đưa tình với kẻ khác. Anh Mặc, anh đừng bao giờ để bị cô ta lừa!"
Mấy câu nói hùng hồn của cô ta làm tất cả mọi người xôn xao!
"Tần Cẩn Du nói thật sao?"
"Mẹ ơi, vở kịch hôm nay thật là hoành tráng!"
"Ninh Hề Nhi bắt cá n tay thật à? Sao tôi cứ thấy ảo ảo thế nhỉ!"
"Nhưng các cậu vừa thấy rồi đấy, Kiều Nam Thành, Ngôn Dịch Thâm, Cung Tu... bọn họ đều mời Ninh Hề Nhi khiêu vũ. Nếu không có quan hệ gì thì người ta cần gì giúp cô ta chứ?"
"..."
Nghe tiếng bàn tán sôi nổi xung quanh, Tần Cẩn Du mỉm cười. Nụ cười của cô ta đầy hung ác, nhìn vừa xấu xí vừa đáng sợ.
Kỷ Dạ Mặc lại chỉ lạnh lùng nhếch miệng: "Nói xong chưa?"
Tần Cẩn Du giật mình, không ngờ Kỷ Dạ Mặc lại có phản ứng bình tĩnh như vậy!
"Anh Mặc..."
"Cô là ai?" Kỷ Dạ Mặc nhướng mày, thản nhiên hỏi một câu.
Gương mặt của Tần Cẩn Du lập tức đỏ bừng, cô ta giải thích: "Tôi là Tần Cẩn Du của nhà họ Tần."
"Ông Tần là nhà thư pháp, gia quy vô cùng nghiêm khắc, sao đến đời cô Tần đây nề nếp gia đình lại suy tàn đến vậy, ngay cả chuyện bịa đặt lung tung, ăn nói bừa bãi cũng thành thạo nhỉ?"
Đám người vây xem mất vài giây mới "tiêu hóa" hết mấy lời của Kỷ Dạ Mặc, sau đó lập tức cười to!
Cậu Mặc đang công khai chế giễu Tần Cẩn Du đấy!
Tần Cẩn Du bị ép đến phát điên, cô ta gào lên: "Tôi không nói lung tung! Những điều tôi nói đều là sự thật! Vừa rồi Ninh Hề Nhi liên tục khiêu vũ với ba người đàn ông, chuyện này lẽ nào còn chưa đủ để chứng minh cô ta là loại lăng loàn sao!"
Kỷ Dạ Mặc hơi nheo mắt đánh giá Tần Cẩn Du một lát rồi cười lạnh: "Nếu cô Tần không phân biệt được sự khác biệt giữa lăng loàn và được yêu thích thì tôi đề nghị cô nên đi ôn lại khóa học lễ nghi đi, tránh cho việc cứ luôn suy nghĩ kì lạ, làm trò cười cho người khác."
Tần Cẩn Du bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt tái mét, đôi môi run rẩy, hoàn toàn không thốt lên lời.
Người đàn ông này không phải người mà cô ta có thể đối phó được!
Kỷ Dạ Mặc quay đầu, giọng trầm xuống: "Váy rất hợp với em." Không uổng công em trai anh ta chuẩn bị.
Ninh Hề Nhi đáp: "Anh Dạ Mặc, những món quà này... là anh tặng em sao?"
Tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi câu trả lời của Kỷ Dạ Mặc.
Kỷ Dạ Mặc mỉm cười vui vẻ: "Không phải, anh chỉ là người làm chứng thôi!"
Người làm chứng?
Ninh Hề Nhi ngơ ngác, anh ấy muốn làm chứng cái gì?
"Tuy rằng anh rất muốn mời em khiêu vũ, nhưng mà, người quân tử không được tranh cướp của người khác." Kỷ Dạ Mặc nở nụ cười khó dò, nhìn về phía cửa, hàng mày giãn ra: "Đến rồi."
Tất cả mọi người trong hội trường đều động loạt nhìn theo ánh mắt của anh ta!
Đoàng!
Trước cánh cửa xa hoa, vĩ đại kiểu châu Âu đột nhiên có pháo hoa bắn lên, như sao băng lướt qua bầu trời xanh thẳm, nổ tung thành một chùm lớn, màu sắc rực rỡ của nó tô điểm cho màn đêm, lộng lẫy và ngời sáng.
Không biết từ lúc nào, trên mặt đất đã được trải lên một biển hoa!
Những khóm hoa baby kết thành biển hoa, ở đầu bên kia, một bóng dáng cao lớn anh tuấn đang thong dong bước tới.