Cô bất giác khựng lại giữa chừng, Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, tuy hơi nghi hoặc nhưng cũng ngừng lại theo, chỉ có bàn tay vẫn đặt ở eo cô chốc chốc lại vuốt nhẹ, động tác đầy vẻ chiếm hữu.
Động tác của hai người thân mật, đám người xung quanh đều nhìn chằm chằm.
Kiều Nam Thành rũ mắt, vẻ mặt cô đơn.
Ngôn Dịch Thâm thản nhiên nâng ly uống rượu, thậm chí còn cụng ly với Kỷ Dạ Mặc.
Cung Tu kinh ngạc giây lát rồi cười khổ.
Tiêu Hi Thần kéo Thành Du Nhiên vào góc tố khổ: "Bị đống đường đập vào mặt rồi!"
Thành Du Nhiên nhún vai: "Đống đường này tôi nốc hết rồi, cậu cứ tự nhiên."
...
"Cậu thích tôi?"
Giọng nói trầm thấp pha giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành mang đầy vẻ trêu ghẹo, nhẹ nhàng làm rung động con tim.
Ánh đèn chùm sáng ngời chiếu rõ gương mặt hắn, ngoài cánh cửa xa hoa kiểu Âu, pháo hoa vẫn đang nở rộ, biển hoa baby màu trắng đang đung đưa lay động.
Trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Có một số việc bỗng trở nên sáng tỏ.
Ninh Hề Nhi cắn môi, ngẩng đầu: "Ừm, thích."
Đoàng!
Kỷ Dạ Bạch chỉ cảm thấy hình như trong đầu có từng chùm pháo hoa nổ vang, hắn ngây ra một lát, thậm chí còn nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Cô vừa nói gì vậy?
Là thích hắn sao?
Là thích hắn sao!
Yết hầu cuộn lên cuộn xuống, Kỷ Dạ Bạch nôn nóng muốn có câu trả lời. Tiếng nhạc dừng lại, giọng nói the thé của Tần Cẩn Du vang lên: "Ninh Hề Nhi, cô khiêu vũ với nhiều người đàn ông như vậy, rốt cuộc ai mới là bạn trai của cô?"
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện sự lạnh lùng chết chóc.
Ninh Hề Nhi nhìn cô ta, không hiểu ra sao: "Liên quan gì tới cô?"
Vẻ mặt Tần Cẩn Du cứng đờ, cô ta nghiến răng, cười nhạo: "Cũng đâu phải chuyện mất mặt gì, vì sao không thể nói?"
Đám người vây xem nhìn về phía Ninh Hề Nhi, chờ đợi câu trả lời của cô.
Ninh Hề Nhi bực bội, cái con Tần Cẩn Du này sao cứ dây dưa mãi vậy? Không thấy phiền hả!
Đột nhiên, đèn chùm trong hội trường nhấp nháy vài cái rồi tắt phụt, toàn bộ hội trường rơi vào bóng tối!
Lập tức có vô số tiếng hét vang lên, Ninh Hề Nhi cũng hoảng hồn, nỗi sợ từ trong tiềm thức khiến cả người cô run rẩy.
Nhưng cô đã nhanh chóng được kéo vào một vòng tay chắc chắn và ấm áp, Kỷ Dạ Bạch an ủi bên tai cô: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Ninh Hề Nhi run rẩy trong lòng.
Những người xung quanh không la hét thì cũng vội vàng bật chế độ đèn pin của di động lên để chiếu sáng, chỉ mỗi người đàn ông bên cạnh này có phản ứng đầu tiên là ôm cô đang sợ tối vào lòng.
Một suy nghĩ trỗi dậy trong lòng, gần như cô đấy hết dũng khí cả đời nắm chặt cánh tay Kỷ Dạ Bạch: "Kỷ Dạ Bạch, cậu có thể làm bạn trai của tôi không?"
Kỷ Dạ Bạch cứng người, mãi vài giây sau hắn mới thấp giọng truy hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Ninh Hề Nhi cho là hắn không đồng ý, trong lúc cấp bách, suy nghĩ của cô rối loạn, vội vàng sửa lời: "Tôi nói, cậu có thể đóng giả làm bạn trai của tôi không... Không đồng ý cũng không sao..."
Trái tim Kỷ Dạ Bạch như từ trên thiên đường rơi xuống vực thẳm.
Hắn im lặng, ngón tay siết chặt đến mức tái xanh.
Thì ra con nhóc này chỉ muốn lợi dụng hắn.
Nhưng mà hắn... Nhưng mà hắn lại tưởng rằng cô đang tỏ tình!