Ánh mắt từng trải của ông bà Kỷ nhìn Kỷ Dạ Bạch như muốn nói "giải thích chính là che giấu".
"Anh trai con đã nói với mẹ chuyện trong buổi dạ hội ở trường các con rồi." Ông Kỷ vẫn giữ vững uy nghiêm của một người chủ gia đình: "Hai đứa đã ở bên nhau rồi thì không kiềm chế được tình cảm cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà sao con có thể nói dối được? Đi theo bố đến phòng làm việc! Lần sau con còn như vậy nữa thì cứ theo nội quy gia đình mà làm!"
Kỷ Dạ Bạch: %¥*#@...
...
Trong phòng làm việc...
Kỷ Dạ Bạch biết có giải thích thế nào cũng vô ích, mặt hắn hiện lên vẻ hết muốn sống.
Ông Kỷ nghiêm túc nói: "Các con yêu đương thì bố không phản đối. Bố đã trông thấy con bé Hề Nhi lớn lên từng ngày, trong lòng bố, con bé cũng như con gái bố vậy. Con bé còn nhỏ, chưa hiểu biết, con phải biết chừng mực, không được phép bắt nạt nó!"
"Bố, con..." Kỷ Dạ Bạch muốn phủ nhận rằng hắn không bắt nạt cô, nhưng rồi lại cam chịu: "Con biết rồi."
Lúc này ông Kỷ mới hài lòng gật đầu.
"Chuyện hôn ước là do bố và mẹ con hiểu nhầm. Bố mẹ đều tưởng là Hề Nhi chủ động nhắc đến, không ngờ con bé lại là người bị hại, lão Ninh lần này đúng thật là..." Ông Kỷ thở dài: "Bố sẽ nói chuyện với ông ấy, chắc chắn sẽ không để cho Hề Nhi phải liên hôn với nhà họ Ngôn kia!"
"Con cảm ơn bố."
"Con thì sao? Con có nghiêm túc với Hề Nhi không?" Ông Kỷ nhìn con trai bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhớ đến con nhóc kia, khóe môi Kỷ Dạ Bạch cong cong.
"Đời này trừ cô ấy ra, con sẽ không cưới ai khác."
...
Trong phòng khách...
Ninh Hề Nhi quẫn bách rụt cổ trước ánh mắt "quan tâm" của bà Kỷ.
"Dì à, dì đừng nhìn con như vậy mà..."
Bà Kỷ nắm tay Ninh Hề Nhi, nở nụ cười xán lạn.
"Dì đã nghe chuyện thằng nhóc Dạ Bạch kia chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho con rồi. Ôi chao, thằng nhóc thối này, cuối cùng cũng có tiến bộ rồi, không uổng công mẹ với bố nó lo lắng cho nó. Mẹ xin lỗi con nhé. Con với Dạ Bạch yêu nhau như vậy thì dứt khoát sang nước Y kết hôn đi! Nơi đó 16 tuổi là đã có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn được rồi!"
"Dì ơi... chuyện này đột ngột quá..."
"Còn gọi dì gì nữa! Gọi mẹ!" Bà Kỷ nghiêm trang nói: "Con là vợ của Dạ Bạch, là con dâu của mẹ, sau này phải gọi mẹ là mẹ!"
Ninh Hề Nhi: "..."
Bà Kỷ vừa nghĩ đến chuyện kết hôn thì mặt mày đầy vẻ thiếu nữ mơ mộng, bà chống cằm nói: "Hề Nhi à, con phải cho Đại Bạch một cái "danh phận" chứ! Không thể để nó mơ mơ hồ hồ đi theo con được! Nếu bố con không đồng ý cho gả vào nhà ta thì con cưới Dạ Bạch đi!"
Miêu Miêu ở bên cạnh ra vẻ đáng yêu, giơ giơ nắm tay nhỏ: "Miêu Miêu đồng ý!"
"Mẹ, Miêu Miêu, hai người bán con đi vậy à?" Kỷ Dạ Bạch từ trong phòng làm việc đi ra, hỏi với giọng âm u.
Ninh Hề Nhi thấy hắn cứ như thấy cứu tinh vậy: "Kỷ Dạ Bạch!"
Kỷ Dạ Bạch sải bước đi tới, vừa ngồi xuống đã thấy bà Kỷ nở nụ cười gian.
Không hiểu sao hắn lại có dự cảm xấu...
"Dạ Bạch à, cửa phòng con hỏng rồi, sửa lại thì đắt quá. Từ giờ con ở phòng của Hề Nhi đi!"
"Phụt..." Ninh Hề Nhi phun ra một ngụm nước.
Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật: "Không phải còn có phòng dành cho khách sao..."
"Cửa phòng đó cũng hỏng rồi!" Bà Kỷ đảo mắt: "Hề Nhi, nếu con không cho Dạ Bạch ở thì cứ để nó ra đầu đường xó chợ ở là được rồi!"
Kỷ Dạ Bạch: "..." Mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?