Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 210: Lời hứa ngày tuyết đầu mùa (1)



Editor: Nguyetmai

Ninh Hề Nhi ôm mặt, xấu hổ chạy vào phòng tắm: "Tôi đi tắm, cậu mau nghĩ cách đi!"

Cô mở vòi hoa sen, dùng nước lạnh rửa mặt, bấy giờ mới cảm thấy mặt bớt nóng.

Hu hu... thế này thì phải làm sao?

Có mỗi một cái giường... một cái chăn...

Hu hu...

Kỷ Dạ Bạch đứng nguyên tại chỗ, đau đầu nhìn về phía phòng tắm.

Tiếng nước chảy róc rách, bóng dáng mờ mờ ảo ảo...

Hắn nhìn sang chỗ khác, khẽ chửi thề một tiếng.

Con nhóc này có chút ý thức tự giác nào không vậy? Còn chạy đi tắm? Còn cả mẹ hắn nữa, ghép đôi đến mức này không sợ hắn làm ra chuyện gì đó quá giới hạn với Ninh Hề Nhi sao...

Nếu bảo Kỷ Dạ Bạch không hề có suy nghĩ đó thì không thể nào, thanh mai trúc mã yêu thầm bao nhiêu năm, bây giờ nhìn cô cứ như con thỏ trắng vậy, trắng trẻo mập mạp, ngọt ngào hợp khẩu vị...

Vấn đề là, chính là vì thích, cho nên hắn mới không thể ăn.

Trong đầu hắn như có thiên thần và ác quỷ đang giao chiến...

Ác quỷ Đại Bạch chống nạnh cười điên cuồng: "Ăn đi! Sao lại không ăn! Ngu hay sao mà không ăn! Mỗi năm một đứa! Hai năm hai đứa! Hưởng ứng lời kêu gọi sinh hai con của nước nhà!"

Thiên sứ Đại Bạch mang vòng hào quang thánh khiết trên đỉnh đầu nói: "Không, không thể ăn được! Mi phải chịu trách nhiệm với tương lai của nhóc ngốc! Thích không phải là buông thả, mà là kiềm chế!"

Ác quỷ Đại Bạch tung một cú đấm: "Mặc kệ! Sinh hai đứa!"

Thiên sứ Đại Bạch vẫy chiếc khăn nhỏ khóc thút thít: "Hu hu hu đừng đánh ta đừng đánh ta!"

Kỷ Dạ Bạch lắc đầu, dẹp những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu. Thấy chiếc giường hường phấn của Ninh Hề Nhi, hắn vô cùng ghét bỏ nhấc chăn lên nằm xuống.

Thôi... làm ấm chăn trước đã.

...

Ninh Hề Nhi mất hơn nửa tiếng mới đi ra, cúi đầu nhìn mũi chân, ngượng nghịu đi đến bên giường.

Cô dè dặt ngẩng đầu, vừa nhìn đã thấy Kỷ Dạ Bạch mặt không cảm xúc đang nằm trong chiếc chăn lông vũ màu hồng, mặt cô thoắt cái đỏ bừng lên.

"Ngây ra đó làm gì, lên giường đi."

Mặt cô càng đỏ hơn rồi.

Ninh Hề Nhi luống cuống bò lên giường, không dám nằm quá gần Kỷ Dạ Bạch, nhỏ giọng nói: "Chúc ngủ ngon."

Kỷ Dạ Bạch im lặng vài giây rồi mới nói: "Chúc ngủ ngon."

Xấu hổ...

Không biết vì sao lại xấu hổ.

Ninh Hề Nhi căn bản không ngủ được, cô cứ trở mình liên tục, khiến người nào đó nhíu mày, trực tiếp kéo cô vào lòng.

"Á á á, cậu làm gì đấy? Đừng động vào tôi..." Ninh Hề Nhi sợ hãi kêu lên.

Kỷ Dạ Bạch sầm mặt: "Cậu nằm yên chút cho tôi, mau ngủ đi."

"Tôi không ngủ được..." Ninh Hề Nhi lầm bầm, đạp Kỷ Dạ Bạch một cú: "Cậu buông tay ra!"

Kỷ Dạ Bạch không chỉ không buông mà còn sầm mặt: "Cậu đạp vào đâu đấy?"

Ninh Hề Nhi ngơ ngác "à" một tiếng, mặt nóng phừng lên.

Không phải chứ! Sao lại hỏng bét thế này, hôm nay đã là lần thứ ba rồi...

Cô cười khan: "Xin lỗi... khụ khụ, cậu đừng để bụng nhá, tôi còn nhớ trước đây lúc chúng ta cùng tắm, cũng có con vịt vàng lớn như vậy, bây giờ... Á!"

Cô ý thức được mình lỡ lời vội che miệng lại: "Tôi chưa nói gì cả!"

Hu hu hu cô lại nói lung tung gì thế cơ chứ!

Kỷ Dạ Bạch sa sầm, hắn trở mình, đè cô xuống dưới: "Bây giờ làm sao? Cậu có hài lòng kích thước này không?"

Ninh Hề Nhi khóc không ra nước mắt: "Tạm... tạm được... À ừm, cậu dậy trước đi, cậu nặng quá..."

Cô vừa mới tắm xong, cơ thể mềm mại thơm ngát, đúng là thách thức năng lực kiềm chế của người nào đó mà.

Bây giờ hắn chính là sói, còn Ninh Hề Nhi chính là miếng thịt bên mép của hắn...

Trong đầu, ác quỷ Đại Bạch đã thành công đánh ngã thiên sứ Đại Bạch, chiếm ưu thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.