Mặt Tiêu Hi Thần hiện rõ dòng chữ "Tiêu rồi, mình sắp tèo rồi!", đầu óc quay mòng mòng.
Chiếc khăn quàng cổ này nhìn không giống hàng mua, nếu như là hàng thủ công thì với tính cách của Kỷ Dạ Bạch, trừ khi là mẹ và Ninh Hề Nhi đan ra thì hắn sẽ không bao giờ đeo.
Dùng phương pháp loại trừ thì có thể xác nhận được mục tiêu cơ bản – đó chính là chị dâu!
Tiêu Hi Thần vô cùng đau khổ.
Để sống sót, cậu ta bắt đầu bợ đít không màng tới danh dự: "Không không không, vừa rồi là do em mắt mù, anh Kỷ, chiếc khăn này của anh là đồ trên tiên giới, là vật hiếm có trên thế gian! Với màu sắc, đường len, hình dáng này, đây sao có thể là khăn quàng cổ bình thường? Không! Đây là nghệ thuật! Đây là tình yêu! Phối với đồng phục của anh thật sự rất high! Vô cùng hoàn mỹ!"
Kỷ Dạ Bạch lười biếng hừ một tiếng: "Diễn hơi lố rồi đấy, nhưng mà... nói cũng có lý."
Tiêu Hi Thần: "..."
#Không ngờ tôi còn có thể được gặp một anh Kỷ fake#
#Rưng rưng nước mắt nuốt một đống đường#
...
Tổ Thể dục.
Tiêu Hi Thần bày ra cái vẻ ta là Tổ trưởng Tổ Thể dục, "À ừ thì, sắp tới có một đại hội thi đấu quần vợt mùa đông, trong trường không có nhiều học sinh chơi quần vợt, cả tổ chúng ta gom được có vài mống, có ai xung phong không?"
Mọi người ở bên dưới hi hi ha ha nhưng chẳng ai xung phong cả, Tiêu Hi Thần gãi cằm, mắt nhìn về phía Ninh Hề Nhi.
"Cậu nhé Ninh Hề Nhi, tham gia đánh đôi và đánh đơn nữ."
Ninh Hề Nhi mặt ngơ ngác: "Tôi á? Tôi đánh không giỏi đâu."
"Không sao, không quan trọng thành tích đâu, cậu cứ để bản thân tự phát huy là được rồi, nhưng mỗi ngày tan học phải tới luyện tập đấy nhé."
Hừ hừ, thời gian dồn hết cho luyện tập, để tôi xem cô và anh Kỷ làm sao mà hẹn hò!
Tiêu Hi Thần thầm tính toán, tiện tay tóm đại mấy đứa bắt tham gia rồi tuyên bố cuộc họp kết thúc.
Mọi người lần lượt ra về, Tiêu Hi Thần gọi riêng Ninh Hề Nhi lại: "Quét hộ tôi cái phòng làm việc nhé!"
Ninh Hề Nhi chẳng hiểu gì cũng gật đầu: "Được."
Tiêu Hi Thần chà chà tay ngồi xổm trong góc, cười rất vui vẻ.
Sai bảo vợ của anh Kỷ đúng là thích thật...
"Cái hộp này đựng gì thế? Không dùng thì tôi vứt nhé." Ninh Hề Nhi chỉ vào một cái hộp giấy hỏi.
"Được, thoải mái."
Ninh Hề Nhi mở hộp ra, chỉ thấy bên trong toàn là táo và những hộp quà nhỏ, lụm đại một tấm thiệp lên xem, thế mà bên trên lại có tên của cô!
Tiêu Hì Thần chợt phản ứng, đứng bật dậy!
"Cậu đừng có nhìn!"
Nhưng mà đã quá trễ, Ninh Hề Nhi giơ tấm thiệp lên, hùng hùng hổ hổ: "Giải thích ngay, đây là chuyện gì, Tiêu Hi Thần cậu là đồ biến thái à?"
Tiêu Hi Thần sứt đầu mẻ trán, "Chị dâu à, đừng hỏi..."
"Cậu có nói hay không! Không nói thì tôi sẽ nói lại với Kỷ Dạ Bạch!"
Tiêu Hi Thần buột miệng: "Cái này là do anh Kỷ bảo tôi làm!"
Ninh Hề Nhi: "..."
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Hi Thần chỉ muốn đập cho mình một cái, đành cố mà giải thích: "Vì người tặng quà cho cậu phần lớn đều là nam sinh, anh Kỷ bảo tôi cất bớt một phần quà đi..."
Phụt...
Quả nhiên là chuyện Kỷ Dạ Bạch dám làm.
"Chị dâu, em xin chị đấy, chị đừng nói cho anh Kỷ biết, anh ấy mà biết thì anh ấy đánh em mất!" Tiêu Hi Thần mặt nhăn như trái mướp đắng.
"Tôi có thể không nói cho cậu ấy biết nhưng mà... tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."
"Chị cứ hỏi đi, em đảm bảo biết gì nói đấy tuyệt không giấu giếm!"
Ninh Hề Nhi hít một hơi thật sâu, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào Tiêu Hi Thần, "Có phải trước đây Kỷ Dạ Bạch từng có một người bạn gái đúng không?"