Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 214: Bức ảnh ố vàng (3)



Editor: Nguyetmai

Thái độ của Tiêu Hi Thần chợt nghiêm túc hẳn lên, bàn tay vô thức nắm thành nắm đấm rồi lại buông ra, hơi thở cũng nặng nề thêm.

Phản ứng của hắn khiến đáy lòng Ninh Hề Nhi trầm xuống.

Chẳng lẽ... người "bạn gái cũ" mà Mộc Y Tinh nói thật sự tồn tại?

"Cô ta sắp quay về, phải không?"

Ngày đó ở bãi đỗ xe, những gì Mộc Y Tinh nói vẫn còn rõ rành rành.

Cô ta nói, người con gái đó sắp quay về rồi.

Đó là một người rất quan trọng với Kỷ Dạ Bạch sao?

Tiêu Hi thần buồn bực bứt tóc: "Chị dâu, thật sự thì chuyện này em không nói cho chị biết được!"

"Tiêu Hi Thần!" Ninh Hề Nhi nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch, "Nói cho tôi biết đi!"

"..."

Tiêu Hi Thần im lặng vài giây rồi như ngầm chịu thua, lục lọi trong thùng trong hòm hồi lâu rồi cầm ra một bức ảnh.

Ninh Hề Nhi run rẩy nhận lấy.

Đó là một bức ảnh nhóm, có vẻ thời gian chụp cũng đã lâu lắm rồi, mép ảnh đã ố vàng.

Trên ảnh có rất nhiều người, họ đều mặc quần áo thể dục, Kỷ Dạ Bạch đứng ngoài cùng bên trái, mặt mũi ngang ngạnh lạnh lùng, như không để cái gì vào mắt.

Bên cạnh hắn là một cô gái xinh xắn duyên dáng, nhìn về phía máy ảnh nở một nụ cười tràn đầy thanh xuân, xinh đẹp không gì sánh bằng.

"Cô ấy tên là Anh Lạc, là người tốt, lại xinh đẹp nữa, hồi học cấp II có nhiều người thích cô ấy lắm..."

Ninh Hề Nhi cắn môi, trong đám người thích cô ấy, có cả Kỷ Dạ Bạch sao?

Nghĩ kỹ lại thì cô cấp II học trường Trung học Cơ sở Số 47, vô hình đã kéo xa khoảng cách với Kỷ Dạ Bạch rồi.

Cô không biết bạn bè mấy năm nay của hắn là ai, hắn có thích ai hay không, cô đã vắng mặt trong cuộc sống của hắn.

Thấy Ninh Hề Nhi ủ rũ, Tiêu Hi Thần vội vàng, "Chị dâu, đừng có nghĩ nhiều, quan hệ giữa cô ấy và anh Kỷ rất phức tạp, tôi cũng không nói rõ được... Nhưng em xin cam đoan với chị là hai người đó tuyệt đối chưa từng hẹn hò! Chị chính là mối tình đầu của anh Kỷ! Thật đấy!"

"Ừm..." Ninh Hề Nhi rầu rĩ lên tiếng, cô thấy nếu hỏi tiếp thì chỉ có tự rước bực vào mình, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Yên tâm đi, tôi không để tâm đâu."

Cửa chợt bị người đạp mở rầm một tiếng.

"Tiêu Hi Thần, lá gan cậu giờ lớn nhể, bản thân cậu không có tay chắc? Lại còn dám sai Ninh Hề Nhi quét dọn giùm?" Một bóng người cao lớn tuấn tú dựa trên cửa với khí thế ngang ngược.

"Đậu má, anh Kỷ, sao anh lại tới đây?" Tiêu Hi Thần sắp hộc máu rồi.

Đôi mắt hẹp dài của Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn hắn, đằng đằng sát khí.

Hắn ngồi trong lớp, thấy chỉ có mình Thành Du Nhiên trở về, hỏi qua thì mới biết Tiêu Hi Thần dám to gan lớn mật sai Ninh Hề Nhi ở lại quét dọn!

Bắt nạt Ninh Hề Nhi, khác gì bắt nạt hắn?

Cái này nhịn được chắc? Không thể nhịn được!

"Tiểu nhân biết sai rồi! Anh Kỷ, tha cho em đi mà!" Tiêu Hi Thần trốn sau Ninh Hề Nhi, nhưng không ngờ rằng Ninh Hề Nhi thế mà lại đi về phía Kỷ Dạ Bạch.

Oh no! Đôi vợ chồng này muốn úp sọt đánh hội đồng à?

Tiêu Hi Thần chưa kịp hét lên thì âm thanh đã bị kẹt cứng trong cổ họng...

Ninh Hề Nhi như vừa hạ quyết tâm, túm lấy khăn của Kỷ Dạ Bạch, kiễng ngón chân, hôn hắn!

Tổn thọ mất!

Chuyện... chuyện... chuyện gì đang xảy ra thế này?

Mắt Tiêu Hi Thần cũng sắp rớt ra ngoài rồi!

Kỷ Dạ Bạch hơi bất ngờ, chỉ cảm thấy cánh môi mềm mại lướt qua cằm mình.

Con ngươi giãn ra, cả người bất giác cũng cứng lại.

Ninh Hề Nhi chủ động hôn hắn?

Hắn túm lấy cánh tay định rút về của Ninh Hề Nhi, "Cậu biết mình đang làm chuyện gì không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.