"Mày..." Tần Cẩn Du tức giận giơ tay lên, nhưng nửa đường đã bị Ninh Hề Nhi chặn lại!
"Này bà chị, một vừa hai phải thôi!" Cô không đôi co thì lại tưởng cô hiền lắm chắc?
Mộc Y Tinh cường điệu che miệng: "Ái chà chà, Ninh Hề, sao cậu lại động chân động tay thế, chẳng qua là chị Cẩn Du nói linh tinh chút thôi, cậu đừng nghiêm túc vậy chứ!"
Hài thật đấy, hóa ra tất cả những bọn họ nói cũng chỉ là "nói linh tinh" thôi, nhưng cô đều phải nhịn tất sao?
Cô chỉ cần bật lại thì liền biến thành lỗi của cô, cái đúng đều thuộc về bọn họ!
Dùng sức đẩy cánh tay của Tần Cẩn Du ra, Ninh Hề Nhi cười khanh khách, ánh mắt lạnh lẽo.
"Này bà chị, chị vẫn còn chưa nhìn ra sự thật sao? Kỷ Dạ Bạch dù không thích tôi, nhưng giờ hắn là bạn trai của tôi! Còn như Hội trưởng Ngôn mà chị thích ấy, là vị hôn phu cũ của tôi! Đừng bảo là chị đang nghĩ nếu như không có tôi, thì bọn hắn đề thuộc về chị luôn ấy hả." Ninh Hề Nhi ngừng lại một chút, cười lạnh, "Biết bốn chữ "ảo tưởng sức mạnh" viết như thế nào không? Nhà họ Tần là cái thá gì, còn chị là cái thá gì, ngoài việc diễu võ giương oai trước mặt tôi ra thì chị có cái bản lĩnh gì? Không phải công chúa thì đừng có mắc bệnh công chúa!"
Mặt Tần Cẩn Du thoáng chốc đã trắng bệch, cô ta mấp máy môi, hai mắt trợn trừng cứng họng.
Cô ta không thể ngờ Ninh Hề Nhi có thể độc tới vậy!
Tiêu Hi Thần đứng hóng hớt nghe thấy cũng thích thú, chỉ hận không thể vỗ tay khen hay!
Chị dâu cậu đúng là sắc bén! Giết người không cần đền mạng là đây!
"Còn Mộc Y Tinh, cậu nói đúng lắm, chúng ta là bạn mà." Ninh Hề Nhi xoáy xoáy sợi tóc, "Chí ít cậu cũng hiểu rằng, làm bạn với tôi tốt hơn là gây thù. Đừng quên, dự án hợp tác của nhà cậu, hình như còn đang đặt ở trên bàn làm việc của bố tôi đấy!"
"Hề Nhi, cậu khách sáo quá..." Mộc Y Tinh bị Ninh Hề Nhi làm cho kinh hãi đến mức lạnh toát người.
Cô ta đã coi thường Ninh Hề Nhi quá rồi!
Ninh Hề Nhi tốt tính nên cô ta khinh thường, chứ Ninh Hề Nhi hoàn toàn có khả năng vả lại mấy đứa con gái bọn họ!
Dù là gia thế, bối cảnh, thân phận, bạn trai...
Có cái nào không khiến người khác chấn động đâu?
Nhìn bọn họ sợ tới mức im như thóc, Ninh Hề Nhi cong môi, "Xin lỗi nhé, tôi là người nghiêm túc như vậy đấy. Với cả bụng dạ tôi nhỏ lắm, lại nhớ dai, nên sau này ai khiến tôi không vui... thì, tôi sẽ làm cho người đó càng không vui hơn!"
...
Ninh Hề Nhi quay lại phòng học, vừa đúng lúc Thời Niệm Sơ đi vào, cô mau chóng trở về chỗ ngồi.
"Thông báo một chuyện, cuối tuần này trường tổ chức cho các lớp đi du lịch, lớp S chúng ta sẽ đi resort suối nước nóng trên núi Lan Thương, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chi tiết những điều cần chú ý có trên tờ đơn này, lớp trưởng đi phát cho cả lớp." Thời Niệm Sơ thông báo xong, mỉm cười, "Các em chăm chỉ học tập nhé!"
"Dạ!"
Mọi người kích động bàn tán chuyện này ầm ĩ, Ninh Hề Nhi lặng lẽ liếc nhìn Kỷ Dạ Bạch, thấy hắn dường như chẳng có hứng thú gì.
Sau khi tan học, Kỷ Dạ Bạch thế mà không đợi cô, tự mình đi trước!
Ninh Hề Nhi buồn bực, hôn hắn một chút thôi mà, có cần phải tức tới vậy không!
Cô bực mình gọi xe về nhà họ Kỷ.
Đi vào phòng khách, một bầu không khí lạnh lẽo bao phủ lấy cô...
Kỷ Dạ Bạch nhăn nhăn khuôn mặt tuấn mỹ, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc kia, mày là ai?"
Một bé trai trắng nõn đáng yêu nghênh ngang khoanh tay, "Tôi là bạn trai của Miêu Miêu! Anh là ai!"