Ninh Hề Nhi ở bên cạnh cười sắp chuột rút đến nơi thì bị Kỷ Dạ Bạch liếc một cái, lại lập tức ngoan ngoãn.
"Khụ khụ." Cô hắng giọng, tay chống nạnh: "Hai đứa không được nói anh như vậy, anh có bạn gái rồi!"
Hai đứa nhỏ ra vẻ kinh ngạc.
"Thật á? Chị ơi, bạn gái của ảnh là ai thế?"
"Chị nè." Ninh Hề Nhi thẳng thắn, "Hai đứa không được bắt nạt anh, không là chị sẽ giận đó!"
Kỷ Dạ Bạch kinh ngạc nhìn Ninh Hề Nhi, trong lòng cứ như có sợi lông vũ lướt qua, ngứa ngáy vô cùng.
"Chị ơi, hai người đang hẹn hò thật à?" Miêu Miêu nghi hoặc nghiêng đầu.
(⊙o⊙) "Hử, ừm..." Cho dù là người yêu giả thì cũng là người yêu.
Nghĩ tới đây, Ninh Hề Nhi hít một hơi, "Hai đứa mau ngoan ngoãn nhận lỗi với anh đi."
Hàn Nại Sâm lạnh lùng khoanh tay, "Con trai mà phải để bạn gái bảo vệ, quá là kém cỏi."
"Thằng nhóc này!" Kỷ Dạ Bạch mất bình tĩnh, bắt đầu xắn tay áo lên.
"Ấy ấy, cậu làm gì đấy, nó chỉ là một thằng bé thôi mà, đừng có động tay động chân chứ!" Ninh Hề Nhi nhanh chóng túm lấy tay hắn, "Miêu Miêu, em mau dẫn bạn trai đi đi, anh của em sắp phát điên rồi!"
Miêu Miêu cũng bị dọa cho phát sợ, "Sân Sân, cậu mau về nhà đi."
Ngược lại Hàn Nại Sâm vô cùng điềm tĩnh, còn xoa đầu Miêu Miêu, bình tĩnh nhắn nhủ: "Cậu phải ăn uống tắm rửa đầy đủ, đừng ăn nhiều kẹo, sâu răng đấy nha. Cơm phải ăn hai bát mới lớn được. Phải nghe lời bố mẹ nữa đấy, ngoan nhá."
Nói xong, Hàn Nại Sâm lễ phép chào tạm biệt Ninh Hề Nhi, "Em chào chị ạ." Rồi nhìn Kỷ Dạ Bạch đầy khó chịu, nói: "Tạm biệt anh trai ngốc không biết lãng mạn lại còn hay cáu kỉnh."
Hàn Nại Sâm xách cặp chạy ra khỏi nhà họ Kỷ, lên xe đi về.
Kỷ Dạ Bạch kéo cà vạt, bực mình mắng, "Lại còn dám gọi anh đây là anh trai ngốc! Lần sau mà còn dám đến đây, anh đập chết mày!"
"Hôm nay cậu có chuyện không vui gì à? Tôi thấy Sâm Sâm cũng được mà, con cháu nhà họ Hàn thì phải? Gia thế cũng lớn, lại tốt với Miêu Miêu như vậy, loli và shota moe lắm nha..." Ninh Hề Nhi say sưa nhận xét chỉ đổi lại ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Dạ Bạch, "Cậu cảm thấy tôi không vui chỗ nào?"
Con nhóc chết tiệt này, rõ ràng chính mình là đầu sỏ gây chuyện mà còn mặt dày hỏi hắn!
Ninh Hề Nhi giận dỗi nói: "Là vì chuyện tôi hôn cậu đúng không? Cậu bực mình thì để tôi giải thích! Như vậy là được chứ gì!"
Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch như bầu trời mưa râm rỉ, cười lạnh một tiếng: "Ninh Hề, tôi không thích lời nói dối."
"Tôi đâu có nói dối." Ninh Hề Nhi nghi hoặc.
"Đã nói dối lại còn không dám nhận! Cậu khiến tôi rất thất vọng."
Hai mắt Ninh Hề Nhi ngấn lệ, long lanh sáng ngời như mặt nước phản chiếu ánh mặt trời, ẩn chứa trong đó lại là sự tủi thân khiến người ta không khỏi xót thương.
"Cậu, cậu bị điên à! Tôi kệ cậu đấy!"
Lại còn bảo cô khiến hắn thất vọng...
Sao hắn có thể nặng lời như vậy được chứ!
Đồ khốn!
Cô tức giận lên nhà thu thập hành lý, mang vali đi xuống.
"Cậu đi đâu vậy?" Kỷ Dạ Bạch nhăn mày hỏi.
"Không cần cậu quan tâm! Hẹn gặp lại vào ngày du lịch suối nước nóng! Hai ngày tới tôi không về đâu!"
Cô đạp cửa đi mất, Kỷ Dạ Bạch muốn kéo tay cô lại nhưng chỉ quờ được vào không khí.
Mặt hắn căng cứng, lồng ngực phập phồng, buồn bực gãi tóc, cầm chìa khóa xe đuổi theo cô.