Người nhà, từ trước tới giờ luôn là cái vảy ngược của Ninh Hề Nhi.
Tính khí cô vốn rất tốt, nhưng không có nghĩa là cô không nổi nóng!
"Ha ha ha..." Tần Cẩn Du ôm mặt, cười tàn nhẫn, "Tao nói trúng tim đen của mày rồi chứ gì? Nhìn phản ứng của mày, mày còn không biết à? Bố mày muốn kết hôn rồi. Ninh Hề Nhi à, mày sắp có mẹ kế rồi! Nhưng mà xem ra, bố mày căn bản chẳng để ý gì đến mày, nếu không sao mày lại không biết chứ? Người xưa nói rất đúng, mấy đời bánh khúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng, rồi bố mày cũng sẽ không yêu thương mày nữa, tao xem đồ hèn hạ mày sau này còn đắc ý được không!"
"Cô nói đủ chưa hả?" Giọng Ninh Hề Nhi lạnh lẽo, khóe mắt cô đỏ lên, điên tiết như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cô sắp bùng nổ đến nơi rồi.
"Chưa! Còn chưa nói đủ đâu!" Tần Cẩn Du như thể bị điên nhào lên, "Tao có thể chửi mày ba ngày ba đêm kia! Có tí tẹo như này sao mà đủ được?"
Ầm...
Kỷ Dạ Bạch không chút nể tình nào, đạp cô ta một cái ra xa! Tần Cẩn Du bị đá bay ra xa hai mét, nhếch nhác nằm trên mặt đất, đau đớn kêu rên.
Mặt hắn lạnh băng, "Tần Cẩn Du, những lời hôm nay cô nói ra, nhà họ Tần sẽ phải trả giá thay cô!"
Tần Cẩn Du đau đớn, cả người run lẩy bẩy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng này, trong lòng cảm thấy thê lương.
Rõ ràng hắn đối xử với Ninh Hề Nhi tốt như thế, dịu dàng như thế, nhưng đối với cô ta lại chẳng chút nể tình!
Lệ Duệ Triết vội vàng nịnh hót, "Thân thủ của cậu hai tốt hơn trước kia nhiều rồi, đúng là nhân tài của nhà họ Kỷ liên tục xuất hiện! Cậu và cô Ninh rất đẹp đôi..." Lời còn chưa dứt, Kỷ Dạ Bạch đã nhanh chóng kéo cà vạt của gã, dựa vào ưu thế chiều cao, nhấc gã từ dưới đất lên!
Một chiếc cà vạt làm sao có thể chịu được trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành?
Dường như trong chớp mắt, cà vạt đã siết chặt vào cổ của Lệ Duệ Triết, mặt gã sưng phù lên như gan heo, tròng mắt lồi ra, không ngừng giãy giụa.
Giọng Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng, trầm thấp, giống như quỷ dạ xoa bước ra từ trong màn đêm, lạnh buốt khiến người ta rùng mình.
"Sau này còn dám đụng vào người phụ nữ của tôi, tôi để anh dùng mạng mình đền!" Mắt nhìn Lệ Duệ Triết sắp ngạt thở, Kỷ Dạ Bạch mới mỉm cười, buông tay ra, nói thêm một câu, "Tôi nói được thì làm được."
Lệ Duệ Triết như thể vừa chịu đựng lễ rửa tội của địa ngục, gã nhìn Kỷ Dạ Bạch mà sợ đến mức co rúm cả lại!
Xử lý xong tên đàn ông cặn bã và người phụ nữ hèn hạ này, Kỷ Dạ Bạch quay đầu, nhéo má Ninh Hề Nhi, dịu dàng nói, "Muốn ăn gì? Chẳng phải cậu kêu đói rồi ư?"
Giọng nói dịu dàng này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều trợn tròn mắt!
Có cần chiều vợ vậy không! Có cần tống đường cho lũ FA này như thế không!
Mọi người đấm ngực giậm chân, vô cùng hâm mộ.
Mắt Ninh Hề Nhi trong veo giống như mất đi tiêu cự, lo lắng nắm lấy tay áo Kỷ Dạ Bạch không chịu buông.
Kỷ Dạ Bạch cau mày, xoa đầu cô: "Chúng ta về phòng, để đầu bếp làm những món cậu thích rồi mang lên, được không?
"Ừm..."
Kỷ Dạ Bạch không còn tàn nhẫn như lúc nãy, thay vào đó là vô cùng nhẫn nại và dịu dàng với Ninh Hề Nhi.
Hai người rời đi, nhà ăn như nổ tung vậy, sôi nổi bàn luận về sự việc vừa rồi.
"Ôi trời ơi, cậu Kỷ đẹp trai quá đi mất!"
"Động tác túm cà vạt kia, mặc dù rất hung ác, nhưng khiến trái tim thiếu nữ của tôi rung động rồi!"
"Không phải anh ấy lạnh lùng, là anh ấy chỉ dịu dàng với bà xã thôi! Ánh mắt nhìn Ninh Hề Nhi cũng khác!"
"..."
Lệ Duệ Triết nghe nhưng lời này xong, không cam lòng đá Tần Cẩn Du đang nằm trên mặt đất, giống hệt như con chó mất chủ, mặt mũi xám xịt, cun cút chuồn mất...