Tia nắng sớm chiếu vào ấm áp và chói mắt, trong không khí phảng phất hơi thở tươi mới đặc biệt của núi rừng, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Ninh Hề Nhi chui ra khỏi chăn, trông thấy Kỷ Dạ Bạch đang ngồi dưới đất nhìn cô chằm chằm với ánh mắt u oán. Cô đề phòng cầm chăn che trước ngực: "Đồ lưu manh! Có phải cậu lại định có ý đồ quấy rối gì với tôi không?"
Kỷ Dạ Bạch mặt mày nhăn nhó: "Tôi không phải lưu manh..." Nếu hắn muốn làm lưu manh thật thì tốt, sao lại cam tâm ngủ trên sàn nhà? Đồ ngốc này không bị hắn ăn sạch sành sanh đến mức không xuống giường được mới là lạ đấy!
"Còn nói dối được nữa à! Mất trí mà còn khốn nạn như vậy, có tin tôi không đưa cậu về khám bác sĩ, bán cậu làm cu li ở vùng núi này không!" Ninh Hề Nhi thở phì phò dọa dẫm.
Kỷ Dạ Bạch nhướng mày: Ôi chao, còn tính cả chuyện bán hắn rồi cơ à?
Thấy hắn im lặng không đáp, Ninh Hề Nhi càng tự tin hơn, đắc ý nói: "Biết sợ chưa? Sợ rồi thì ngoan ngoãn nghe lời tôi đi."
Cô nhảy xuống giường đi vệ sinh, bàn chân trắng nõn giẫm trên sàn gỗ. Con ngươi Kỷ Dạ Bạch dần dần co lại, hắn bỗng bắt lấy cô từ phía sau.
Cái ôm đột ngột này khiến Ninh Hề Nhi giật mình: "Sáng sớm đã động dục à? Con m* cậu! Nếu còn chạm vào tôi lần nữa, tôi sẽ chặt đứt tay cậu!"
Không cần nhìn, Kỷ Dạ Bạch cũng biết chắc chắn cô nhóc này rất tức giận. Hắn cất giọng rầu rĩ: "Tôi chỉ động dục với cô." Những đứa con gái khác, có cho hắn thì hắn cũng không cần.
"Cậu... Cậu còn xuyên tạc!"
"Ở bên bạn gái mình nên muốn thân mật với bạn gái thì có gì sao?" Kỷ Dạ Bạch bình thản nói.
Kỷ Dạ Bạch không nghe, ôm cô ngồi lên giường. Ninh Hề Nhi sắp nổi cáu thì thấy hắn lấy tất chân đến, cẩn thận đi tất vào cho cô.
"Đừng để bị lạnh, đồ ngốc." Giọng hắn rất trầm lắng, rất dịu dàng.
Trái tim Ninh Hề Nhi đập nhanh một cách khó hiểu, cô đẩy hắn ra, nhảy xuống giường, chạy trối chết xông vào nhà vệ sinh.
Ừm... Sao mất trí rồi mà vẫn hút hồn vậy nhỉ?
...
Sau khi rửa mặt xong, Ninh Hề Nhi nghĩ tới hoạt động hôm nay là tắm suối nước nóng, bèn mở vali lấy áo tắm của mình ra. Áo tắm của cô màu hồng, in hình vài con thỏ béo múp míp, đơn giản lại phóng khoáng nhưng không mất vẻ đáng yêu.
Kỷ Dạ Bạch vừa trông thấy đã đen mặt: "Cô định mặc cái này đi tắm suối nước nóng á?"
"Không thế thì sao? Chẳng lẽ lại cởi truồng à?"
"Không hợp với cô đâu, đi mua cái khác đi!" Con nhóc này mà mặc như thế thì chẳng khác nào để người ta xem hết từ đầu đến chân à?
Ninh Hề Nhi lừ mắt: "Ai cần cậu lo, hừ! Tôi đi trước đây!"
Kỷ Dạ Bạch buồn phiền chửi thề một tiếng rồi vội vàng đuổi theo.
Vừa tới đại sảnh suối nước nóng, Tiêu Hi Thần đã giữ hắn lại, sợ hãi kêu lên: "Anh Kỷ, sao anh lại biến thành thế này?"
Kỷ Dạ Bạch gần như thức trắng cả đêm, mí mắt thâm quầng, hơn nữa còn đang tức giận về chuyện áo tắm nên mặt đen sì sì.
"Không, nhưng..." Tiêu Hi Thần hạ thấp giọng, nở nụ cười mà đàn ông đều hiểu: "Chậc chậc, vẻ mặt anh cứ như bị chị dâu ép khô ấy! Hê hê hê, may là em đã có chuẩn bị từ trước!" Cậu ta thần bí lấy ra một cái hộp.
Kỷ Dạ Bạch mới liếc mắt một cái, khóe miệng nhăn nhó lại.
Viên uống bổ thận tráng dương XX, niềm hạnh phúc của mọi đàn ông, giúp ban đêm hứng khởi...
"Đồ tốt đấy, mỗi lần đừng uống nhiều quá!"
"Ha ha." Kỷ Dạ Bạch cười lạnh hai tiếng, bẻ khớp ngón tay cành cạch: "Tiêu Hi Thần, lâu lắm rồi chúng ta chưa đấu với nhau nhỉ?"