Khóe miệng Lâm Vi Vi giật giật. Con ranh này gọi cô là gì? Bác gái á? Còn đáng ghét hơn cả từ bà chị!
"Con ranh thối tha như mày chui đâu ra đấy, cút sang một bên đi!" Đừng làm cản trở cô theo đuổi cậu chủ Kỷ.
Hiếm hoi lắm mới thấy cậu chủ Kỷ một thân một mình, Lâm Vi Vi thề hôm nay nhất định phải bắt được người đàn ông này mới được!
Ninh Hề Nhi khoanh tay, tức giận mắng: "Tại sao tôi phải cút sang một bên?"
"Ồ, tôi biết rồi." Lâm Vi Vi tự cho là thông minh, vuốt lại tóc rồi cười duyên dáng: "Em gái ngực phẳng, chị đây khuyên em nên về học cách ăn mặc trước đi đã, hai năm tới ăn nhiều đu đủ rồi hẵng đối đầu giành giật đàn ông với chị nhé!"
Nghĩ cũng đúng, đối với người đàn ông xuất sắc như cậu chủ Kỷ, chắc chắn người mà anh thích không có ở đây. Vì vậy con ranh này không tính là đối thủ cạnh tranh của mình! Lâm Vi Vi tính toán trong lòng.
Ninh Hề Nhi nhăn đôi mày xinh xắn: "Nói như vậy, cô để mắt đến anh ấy phải không? Vậy cô có biết anh ấy đã có bạn gái chưa?"
Lâm Vi Vi không để tâm: "Vậy thì đã sao? Tình yêu đích thực đang ở trước mặt, bạn gái là cái thá gì?"
Câu nói đạp đổ tam quan này như thể mở ra một thế giới mới cho Ninh Hề Nhi.
Lâm Vi Vi tưởng là cô sợ bèn cất giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa lôi cuốn, sà xuống bên cạnh Kỷ Dạ Bạch như yêu tinh: "Cậu chủ Kỷ, đừng để ý tới con nhóc vô duyên này, chúng ta trò chuyện tiếp nhé..." Cô ta vươn ngón tay trắng nõn được sơn móng màu đỏ, định vẽ vòng tròn trên lồng ngực Kỷ Dạ Bạch.
Ninh Hề Nhi không nhịn nổi nữa, gạt phăng Lâm Vi Vi ra, trực tiếp ngồi lên đùi Kỷ Dạ Bạch, tuyên bố chủ quyền: "Anh ấy là của tôi!"
Lâm Vi Vi suýt nữa ngã, thẹn quá hóa giận: "Dám tranh đàn ông của Lâm Vi Vi này à, mày nghĩ mày là ai?"
"Tôi là ai thì cô cứ việc hỏi anh ấy." Ninh Hề Nhi nâng cằm Kỷ Dạ Bạch lên giống như tổng tài bá đạo: "Nói cho cô ta biết, tôi là gì của cậu."
Kỷ Dạ Bạch khá là khổ sở khi cố gắng nhịn cười. Đối phó với loại phụ nữ như cô ta, hắn có thể tự giải quyết gọn ghẽ, không ngờ Ninh Hề Nhi lại ghen như vậy, cho nên hắn mới khoanh tay đứng nhìn, định bụng xem Ninh Hề Nhi sẽ xử lý thế nào. Không ngờ lại... đáng yêu như vậy...
"Cậu chủ Kỷ, con bé ngực phẳng này thật quá đáng..." Lâm Vi Vi tủi thân giả bộ đáng thương: "Cô ta đẩy em thì cũng thôi, nhưng sao cô ta có thể làm thế với anh, còn coi mình là bạn gái của anh thật chứ..."
Kỷ Dạ Bạch bình thản chém thêm một nhát: "Ừ, cô ấy chính là bạn gái của tôi."
"Vâng, cho nên anh phải xử cô ta..." Đang nói giữa chừng, Lâm Vi Vi đột nhiên phải ứng kịp: "Bạn gái? Bạn gái gì cơ?" Cô ta không nghe lầm ấy chứ?
"Cô ấy là bạn gái của tôi." Kỷ Dạ Bạch nhướng đôi mày dài, sự ung dung và kiên quyết hiển hiện trên gương mặt tuấn tú.
Ninh Hề Nhi nắm lấy mặt anh, uy hiếp: "Không, anh là cô vợ nhỏ của em, còn em là đại ma vương của anh! Anh dám trêu ong ghẹo bướm, buổi tối em phải tét mông anh mới được!"
"Ừ, em nói gì cũng đúng." Kỷ Dạ Bạch yêu chiều hôn trán cô, vô cùng phối hợp.
Lâm Vi Vi giống như bị sét đánh, bặm môi đần mặt đứng đó. Vậy mà cô lại có thể tán tỉnh Kỷ Dạ Bạch trước mặt bạn gái của anh ấy! Đầu cô bị chập mạch rồi hả!
Ninh Hề Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác, kéo khăn tắm rồi trợn mắt lè lưỡi với cô ta: "Cô có thì tôi cũng có!"
Lâm Vi Vi mặt xám như tro tàn, chỉ cảm thấy mặt mình vừa rát vừa đau, không có chỗ mà trốn.
Kỷ Dạ Bạch bị Ninh Hề Nhi đè dưới người, huyệt thái dương của hắn giật giật, hắn kéo khăn tắm choàng lên đầu cô, sa sầm mặt ôm cô đến một gian nhỏ ở suối nước nóng.
Phù phù...
Ninh Hề Nhi bị hắn ném xuống nước làm bọt nước văng tung tóe khắp nơi.