Ninh Hề Nhi hơi bối rối và luống cuống vò tóc. Cô vỗ mặt mình cho tỉnh táo, bấy giờ mới cầm điện thoại lên và ấn nút nghe: "A lô?"
Trong điện thoại truyền tới giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Hề Nhi, bố đây."
"Vâng."
Sau vài giây im lặng, hai bố con họ đều không nói gì thêm.
Ninh Hề Nhi cạy móng tay, cảm thấy thật nực cười. Từ bao giờ mà cô và người thân còn lại duy nhất trên thế giới lại xa cách đến mức độ này.
"Có chuyện gì không?" Cô chủ động xua tan không khí ngột ngạt này.
Ông Ninh ho khan vài tiếng, giọng nói có chút lấy lòng: "Bố sắp kết thúc chuyến công tác rồi, con có muốn quà gì không để bố mua cho."
"Nào có chuyện người tặng quà còn hỏi người khác muốn gì không..." Ninh Hề Nhi rầu rĩ đáp trả khiến ông Ninh lúng túng "à" một tiếng: "Vậy... Bố cho con tiền như mọi lần vậy, con thích gì thì tự mua nhé."
Ninh Hề Nhi giật giật khóe miệng, cố gắng để giọng mình vui vẻ hơn chút: "Vâng ạ, con cảm ơn bố."
"Đừng khách sáo."
Bầu không khí lại trở nên im ắng hồi lâu.
Ninh Hề Nhi thật sự không nhịn được, bất chấp thốt lên câu hỏi khiến cô phải canh cánh trong lòng từ lâu: "Bố, con nghe nói bố sắp tái hôn... Đây chắc chắn chỉ là lời đồn đúng không bố?"
Hình như ông Ninh thở dài: "Hề Nhi..."
"Bố hãy nói cho con biết đây không phải sự thật đi!" Ninh Hề Nhi nắm chặt điện thoại, tâm trạng kích động: "Bố sẽ không tái hôn với người khác đúng không?"
Thế nhưng ông Ninh chỉ nói: "Xin lỗi con, Hề Nhi." Một câu xin lỗi còn hơn cả nghìn câu vạn chữ.
Cách đường truyền điện thoại, Ninh Cảnh Thâm ở bờ bên kia đại dương như thể nghe được tiếng nghẹn ngào của con gái, bỗng chốc lòng ông như bị kim châm.
"Nhưng bố đã hứa, cả đời này bố chỉ yêu mẹ con, ngoài mẹ ra, bố sẽ không cưới ai khác nữa mà... Rõ ràng bố đã hứa..." Trẻ con thường tin lời hứa hẹn của người lớn là thật và thậm chí là tin tưởng tuyệt đối.
Ninh Cảnh Thâm há miệng, nhưng chẳng còn sức để thốt ra bất cứ câu nào. Ông nên nói thế nào đây, bố không thể nào mãi mãi một mình trải qua năm dài tháng rộng, cho nên những lời thề thốt ấy đã bay đi theo gió ư? Hay ông nên nói, có những tình cảm có thể dài lâu, nhưng cũng có những tình cảm sẽ thay đổi theo thời gian thăng trầm? Hoặc ông nên nói, hy vọng con có thể chúc phúc cho bố, mong con có thể chấp nhận người mẹ mới, mong con có thể giống như xưa ư? Nói thế nào cũng sai cả, nói nhiều thì sai nhiều, chi bằng không nói thì hơn.
Chẳng biết điện thoại đã ngắt từ lúc nào, Ninh Hề Nhi cắn đôi môi trắng bệch, bả vai run rẩy không ngừng... Cô dốc hết ý chí, ngăn mình không òa khóc.
Đau quá... đau đến nỗi cô không thể hít thở nổi...
Cô vùi mình vào trong chăn như con đà điểu như thể chỉ có làm vậy mới thoải mái hơn đôi chút, làm vậy là chưa có chuyện gì xảy ra...
Trong thoáng chốc, cô giống như đang mơ một giấc mơ.
"Bố, con muốn ăn ly kem thật to!" Bé Hề Nhi non nớt ngồi ở ghế sau khẽ đung đưa bàn chân nhỏ, Ninh Cảnh Thâm ngồi ở ghế lái cười ôn hòa, cưng chiều nói: "Được, chờ bố nhé."
Tống Vị Ương bên cạnh bé Hề Nhi mỉm cười dịu dàng, vuốt tóc cô.
Hình ảnh lại thay đổi, Ninh Cảnh Thâm cầm ly kem quỳ trên mặt đất, nhìn người vợ bị tai nạn xe của mình, nỗi đau đớn tột cùng như nuốt trọn cả người ông.
Bé Hề Nhi nằm trong vũng máu, khó khăn mở mắt. Cô loáng thoáng nghe thấy nhân viên cứu hộ nổi điên lên quát Ninh Cảnh Thâm: "Chỉ cứu được mẹ hoặc con!"
Cảnh Ninh Cảnh Thâm khàn khàn kêu gào trong ký ức vẫn còn mới nguyên đây: "Cứu vợ tôi! Cứu vợ tôi!"