Bé Hề Nhi mơ màng nghĩ, nếu mẹ được sống, cô cũng sẽ vui mừng lắm. Mí mắt cô càng lúc càng nặng, bé Hề Nhi cứ thế chìm vào bóng tối.
...
Song cuối cùng, người sống sót lại là bé Hề Nhi.
Cô mờ mịt ngồi trên giường bệnh viện, trong mũi toàn là mùi thuốc sát trùng, trên gương mặt trắng nõn đáng yêu bị quấn một lớp băng gạc rất dày ở vị trí mắt.
Cô y tá nói, cô bị tổn thương phần đầu trong vụ tai nạn xe, đôi mắt tạm thời bị mù, đồng thời còn dặn cô không phải sợ, tất cả rồi sẽ ổn cả thôi.
Bé Hề Nhi hỏi cô y tá: "Mẹ cháu đâu?"
Cô y tá thở dài, thương hại xoa đầu cô rồi rời đi.
Bé Hề Nhi sợ khóc toáng lên, cuối cùng Ninh Cảnh Thâm đành phải tới.
Bởi vì vợ mất, cả người ông như già đi vài tuổi, đôi mắt đầy tơ máu, nhìn con gái khóc lóc nức nở trên giường bệnh, ông bỗng trở nên bực tức, cất lời cũng cay nghiệt: "Khóc gì mà khóc! Chỉ biết khóc thôi! Ngậm miệng lại!"
Bé Hề Nhi sợ hãi đến mức run run, vươn hai tay ra: "Bố, bố... Mẹ đâu? Mẹ ở đâu ạ?" Ôm cô một chút có được không... Cô chẳng nhìn thấy gì cả, cô cũng không tìm thấy mẹ, cô sợ quá, sợ quá đi mất...
Ninh Cảnh Thâm điên tiết quát: "Mày khóc thì có ích gì! Mẹ mày chết rồi! Mẹ mày chết rồi! Mày không còn mẹ nữa rồi!"
Bé Hề Nhi như bị điện giật, toàn thân cứng đờ, giữ nguyên tư thế "đòi ôm", vẫn còn đọng lại một chút tức giận một chút mất mát.
"Khóc đi, sao không khóc tiếp đi?" Ninh Cảnh Thâm không kiềm chế nổi mình: "Đều tại mày, mày có biết không! Nếu mày không đòi ăn kem thì tao xuống xe làm gì? Nếu không có mày, chắc chắn mẹ mày đã không chết!"
Băng gạc bị thấm ướt, vài dòng nước mắt uốn lượn chảy xuống. Dù sao bé Hề Nhi cũng còn nhỏ nên không kiềm được òa khóc.
"Bố... Con muốn mẹ... Con sợ, bố, bố đừng làm con sợ..."
Cô cũng rất muốn mẹ còn sống, cho dù bắt cô phải chết đi cô cũng bằng lòng.
Tại sao, tại sao lại cướp mất mẹ của cô? Đáng lẽ người phụ nữ dịu dàng, lương thiện kia phải sống thật tốt.
Giọng Ninh Cảnh Thâm thật tàn nhẫn: "Mày còn dám khóc nữa là tao sẽ vứt bỏ mày đấy!"
Cô bé siết tay lại, cố gắng nắm chặt góc chăn. Giữa bóng tối đen kịt, cô bé sợ hãi ngừng khóc.
Ninh Cảnh Thâm được người khác can ngăn nên đã rời đi, chỉ còn lại bé Hề Nhi rúc trong chăn. Cả căn phòng yên tĩnh, duy chỉ có chiếc chăn là đang phập phồng lên xuống như chứng minh sự tồn tại của cô...
Không được phát ra âm thanh... Không phải vậy... Bố sẽ không bỏ rơi mình đâu...
Đôi khi, đối với người chết là sự giải thoát, còn đối với người sống mới thật sự là hành hạ.
...
"Hề Nhi, tỉnh! Mau tỉnh lại đi!" Ai đó lắc mạnh bả vai Ninh Hề Nhi, kéo cô khỏi cơn ác mộng kinh khủng kia. Lông mi cô run nhè nhẹ như cánh bướm, có thể thấy được vết nước mắt trên đó, ánh mắt cô đờ đẫn như không có tiêu cự. Cô như thiếu cảm giác an toàn, túm chặt áo sơ mi của đối phương.
Cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, giọng Kỷ Dạ Bạch nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khẽ dỗ dành cô: "Đừng sợ, tôi ở đây, tỉnh giấc rồi, tỉnh giấc rồi."
Không, vẫn chưa tỉnh giấc được. Đây là cơn ác mộng cả đời này của cô.
Ninh Hề Nhi thậm chí không nhạn rõ người phía trước là ai, ngơ ngác thủ thỉ: "Cậu... Cậu có thể ôm tôi một chút được không?" Có thể cho cô một chút, một chút ấm áp thôi có được không? Chỉ một chút thôi được không?