Kỷ Dạ Bạch hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Ninh Hề Nhi yếu đuối và hèn mọn. Tim hắn như bị kim châm, cả người dại ra vì cơn đau đang lan ra khắp nơi.
Kỷ Dạ Bạch không chút do dự, hai tay ôm siết Ninh Hề Nhi vào lòng.
Trán Ninh Hề Nhi tựa vào lồng ngực rộng của hắn, cảm nhận hơi ấm từ người hắn. Cô khẽ thì thầm như nói mơ: "Con ngoan lắm, con vẫn không khóc. Bố, đừng mắng con nữa... Mẹ, mẹ về đây có được không? Hay là mang con đi với..."
Cánh tay ôm lấy cô vô thức siết chặt hơn: "Ninh Hề, cậu tỉnh táo chút cho tôi! Có chuyện gì mà lại tùy tiện đi tìm cái chết, cậu đừng tưởng mình quan trọng lắm!" Kỷ Dạ Bạch khẽ gào bên tai cô: "Cho dù cậu thật sự muốn chết, tôi cũng không cho phép đâu!"
Tiếng gọi của hắn đã thành công đánh thức Ninh Hề Nhi. Cô khẽ chớp mắt, ý thức được mình không phải đang nằm mơ mà đang ở thực tại.
Theo bản năng, cô đẩy Kỷ Dạ Bạch ra xa, phồng đôi má mũm mĩm lên: "Tại sao cậu lại ở đây?"
Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, nói như thể đương nhiên: "Đây là phòng tôi."
Ninh Hề Nhi nghẹn lời, quay đầu đi ho khan vài tiếng, mặt lại đỏ lựng lên.
Kỷ Dạ Bạch sốt sắng sờ trán cô, lòng bàn tay hắn bỏng rát, không dằn được khẽ chửi thề: "Đồ ngốc! Dỗi cái gì mà dỗi, tôi làm gì cậu à. Cậu muốn đánh muốn mắng tôi đều được hết, nhưng cậu tuyệt đối đừng đổ bệnh thế chứ!"
Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Thời Niệm Sơ bảo thầy mau đưa nhân viên y tế đến đây.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng bị gõ vang. Nhân viên y tế nhanh chóng đo nhiệt độ cơ thể cho Ninh Hề Nhi, vội vàng kê đơn thuốc hạ sốt cho cô rồi bảo Kỷ Dạ Bạch cầm khăn ướt chườm lạnh cho cô.
Nửa giờ sau, Ninh Hề Nhi vẫn không giảm sốt, nhân viên y tế hoảng loạn: "Tình huống thế này... Vẫn nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện..."
"Mẹ kiếp! Không chữa được thì sao không nói sớm!" Kỷ Dạ Bạch nổi cáu, đạp đổ một cái ghế. Hắn bước đến bế xốc Ninh Hề Nhi lên, chạy nhanh như chớp ra đại sảnh của resort suối nước nóng.
"Mau gọi xe cho tôi, tôi phải xuống núi!"
"Được!"
Lúc Thời Niệm Sơ vội vàng chạy tới, chỉ còn thấy đuôi chiếc xe. Thầy bất đắc dĩ thở dài.
Nhân viên y tế cũng hổn hển đuổi theo, cảm thán: "Không ngờ cậu Kỷ lại thật sự quan tâm đến cô bé này."
…
Bệnh viện…
Sau khi đưa Ninh Hề Nhi đến phòng bệnh, Kỷ Dạ Bạch tiếp một cuộc điện thoại khá quan trọng, sau đó hắn mới về phòng bệnh của cô.
Bác sĩ mặt mày hầm hầm gọi hắn: "Cậu là người nhà bệnh nhân à?"
Kỷ Dạ Bạch vẫn bình tĩnh như thường: "Vâng."
"Thật là, tôi còn tưởng cậu chạy đâu mất rồi cơ! Làm tôi bảo y tá gọi điện thoại cho người nhà cô bé rồi. Kết quả bố cô bé còn nói đang bận đi công tác, không đến được. Haizz, bây giờ phụ huynh cũng thật là... thật quá vô trách nhiệm với con trẻ!"
"Có vấn đề gì thì cứ trực tiếp nói với tôi là được."
"Hừ!" Bác sĩ nâng kính lão lên, lải nhải nói về tình hình của Ninh Hề Nhi cho Kỷ Dạ Bạch.
Nguyên nhân sốt là bị lạnh, ngoài ra là tâm trạng bị kích thích.
"Chờ cô bé này khỏi bệnh, mau chóng điều trị cho cô bé đi! Mới có ngần này tuổi đầu thế mà tình trạng sức khỏe có khi còn không bằng cả người năm, sáu chục tuổi ấy! Tôi bảo này, có phải nhà các cậu trọng nam khinh nữ không? Có phải định mặc kệ cô bé này chết không?"
Đôi mắt tựa chim ưng của Kỷ Dạ Bạch như đọng đầy sương giá: "Ông nói gì cơ?"