Ninh Hề Nhi bị hắn ôm tới ngây ngốc, chớp chớp đôi mắt, hàng mi tựa như chiếc quạt nhỏ chạm vào lòng bàn tay Kỷ Dạ Bạch.
Trên thế gian này, người biết cô sợ tối chắc chỉ có Kỷ Dạ Bạch thôi nhỉ?
Giống như cô hiểu hắn, hắn cũng hiểu cô rõ như lòng bàn tay.
Mặt hơi hơi đỏ, cô mở miệng, giọng nói mềm mại, "Này... Kỷ Dạ Bạch..."
Xe đi ra khỏi đường hầm, bàn tay bên eo nhẹ buông, chợt thấy lại ánh sáng khiến cô phải nheo mắt.
Kỷ Dạ Bạch bắt tréo hai chân, khôi phục dáng ngồi kiểu quý tộc kiêu căng, khí chất vô cùng, "Có chuyện gì?"
"Ê, sao tự dưng lại ôm tôi!" Ninh Hề Nhi xấu hổ.
Kỷ Dạ Bạch mất tự nhiên ho khan một tiếng, "Ai ôm cậu? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra à? Cậu có bằng chứng không?"
"Cậu..."
"Không có à? Không có bằng chứng tức là vu oan, phỉ báng!"
Giọng điệu vô cùng hợp tình hợp lý làm Ninh Hề Nhi tức giận bĩu môi, "Tôi kệ cậu đấy!"
"Ai thèm cậu quan tâm chứ!" Kỷ Dạ Bạch giả bộ không thèm để ý.
Một phút đồng hồ trôi qua…
Năm phút đồng hồ trôi qua…
Kỷ Dạ Bạch liếc trộm Ninh Hề Nhi một cái, trong lòng không vui.
Anh đây cho cậu mặc kệ mà cậu dám thật à! Sao trước giờ không thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời vậy chứ?
Trong mắt cậu hai nhà họ Kỷ thoáng hiện lên một chút nghịch ngợm, hắn cố tình chen về phía Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi lườm hắn, dịch sang bên cạnh.
Cậu Hai Kỷ lại chen sang.
Ninh Hề Nhi nhẫn nhịn dịch sang tiếp.
Tới lần chen thứ ba, Ninh Hề Nhi nhịn không nổi nữa, "Cậu chen đủ chưa?"
"Hở, nhìn anh đây có giống loại người làm ba cái trò đấy không?" Kỷ Dạ Bạch ra vẻ ta đây cao quý, lạnh lùng.
Ninh Hề Nhi: Không phải là có giống không, mà đó chính là mi!
Thấy con bé ngốc đã phồng má giận dỗi, Kỷ Dạ Bạch đưa tay nhéo nhéo mặt cô, tiếc hận cảm thán, "Mất hết cả thịt rồi, nhéo cũng chẳng mềm mềm nữa."
"Ai cho cậu nhéo! Không được nhéo!"
"Này này, là ai nói không thèm nói chuyện với anh đây, bây giờ cậu nói mấy câu rồi hả, anh đây phải thu phí nói chuyện của cậu!"
Sao trên đời này lại có loại người vô liêm sỉ tới vậy!
Trong lúc cô còn đang nghiến răng nghiến lợi, lôi Kỷ Dạ Bạch lăng trì vài lần trong lòng thì khuôn mặt điển trai kia đã sáp lại gần, "Tức rồi à? Tức thì đánh tôi một phát đi."
Ninh Hề Nhi không thèm nghĩ, lập tức giơ tay đấm thẳng vào ngực Kỷ Dạ Bạch!
Tựa như châu chấu đá voi, cú đấm này với Kỷ Dạ Bạch chỉ như gãi ngứa. Nhưng tài năng diễn xuất của hắn bỗng nhiên được dịp thể hiện, ngã ngược ra ghế, "Bảo cậu đánh mà cậu đánh thật à!"
Ninh Hề Nhi chột dạ, "Đau lắm à?"
"Không đau."
Hắn nói không đau làm Ninh Hề Nhi càng thêm ngại, "Hay là để tôi xoa cho cậu..."
Người tài xế lái xe ở ghế trước tỏ ra cạn lời, cậu hai kiêu ngạo bá đạo nhà hắn lúc yêu ngọt tới mức người ta phải mù luôn!
Cạch!
Hắn khẽ đẩy kính chiếu hậu xuống, quyết định mặc kệ đôi thanh mai trúc mã đang chim chuột nhau!
Khóe môi Kỷ Dạ Bạch khẽ nhếch lên, đưa tay bế Ninh Hề Nhi lên chân mình, ngoài mặt vẫn nghiêm túc, "Xoa đi."
Ninh Hề Nhi đỏ mặt, tư thế này, nếu cô sờ ngực Kỷ Dạ Bạch thì sẽ vô cùng mờ ám có biết không!
"Xoa đi, tôi nói này, cậu đã thất hứa thì thôi, chuyện mình làm sai còn không biết chịu trách nhiệm à?"
Phép khích tướng trước giờ luôn rất hữu dụng với Ninh Hề Nhi, cô cắn cắn môi, đôi tay nhỏ bé vươn lên bờ ngực rắn chắc của hắn, xoa vài cái qua loa, thanh âm bé như muỗi, "Vậy được chưa..."
"Vẫn còn hơi đau." Vị thiếu gia nào đó phát huy sự vô liêm sỉ tới cực hạn.