Khóe mắt Kiều Nam Thành đỏ lừ, túm cổ áo Minh Hiên, tung một cú đấm hung hãn vào người hắn, sau đó rất nhanh nhẹn nghiêng người né sang bên.
Một quả bóng tennis màu xanh dùng tốc độ và sức mạnh kinh người, mạnh mẽ nện về phía Minh Hiên!
Bốp…
Ngay chính giữa mặt!
Minh Hiên thét lên, dáng người cao to 1m8 ngã nhào xuống đất nghe đánh bịch một cái!
Gã lấy tay ôm cái mũi, máu mũi theo khe hở giữa các ngón tay chảy ra, nhìn thấy mà ghê người!
Cả sân thể dục đều ồn ào.
Cậu Kỷ... Đây là đánh nhau?
"Kỷ Dạ Bạch, mày làm thế là thế nào!" Minh Hiên hùng hùng hổ hổ đứng lên, "Mày là cậu hai nhà họ Kỷ thì sao, tao cũng là người thừa kế nhà họ Minh vậy, mày có bị thần kinh không đấy?"
Cả người gã toàn bụi đất, khuôn mặt thì đầy máu, nhìn qua cực kỳ chật vật.
Khuôn mặt điển trai của Kỷ Dạ Bạch trở nên lạnh lẽo, khí thế mạnh mẽ đè bẹp tất cả mọi người, kể cả những người đứng cũng bất giác lui về phía sau, chỉ trong nháy mắt xung quanh hắn hình thành một mảnh đất trống.
"Đã đánh con gái lại còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, giờ mày vẫn còn lý sự được?"
Giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa cả sự tức giận, Minh Hiên bị hắn làm cho sợ hãi đến mức rụt đầu rụt cổ, nhưng vẫn kiên trì hét, "Cái gì mà đánh con gái, là do con nhỏ này đứng sai chỗ, tao đang tập luyện, bóng không cẩn thận đập trúng con nhỏ đó mà thôi!"
"Mày tập luyện sao không đến sân tennis, ở sân thể dục làm gì? Vị trí mày đứng, cũng không có cái vách tường nào có thể đập lại bóng cả, nói như mày thì mày định lôi cô gái của tao ra để tập đập bóng?" Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng cười, trong mắt không có chút độ ấm nào, "Đầu óc là thứ tốt, thật hi vọng mày có thứ đó."
Minh Hiên không phục hét toáng lên, "Tao nói tập luyện thì chính là tập luyện, thì sao?"
Vừa nãy, Mộc Y Tinh đến tìm gã, nói cô ấy bởi vì Ninh Hề Nhi nên rất buồn phiền...
Minh Hiên tức giận, nữ thần gã yêu mến vậy mà lại bị con nhỏ kia ức hiếp, gã nhất định phải giúp nữ thần trả thù!
Y Tinh, cậu hãy chờ xem! Tôi tình nguyện đối đầu với cậu Kỷ vì cậu!
Nghĩ đến đây, Minh Hiên trở nên hung hãn, càng ngang ngược hơn, mặt gã ta vênh ngược lên trời, nói với Kỷ Dạ Bạch, không quan tâm đến chính mình đang chảy máu mũi tong tỏng, kiêu căng giơ ngón cái chỉ vào chính mình, "Tao nói cho mày biết, tao sẽ nhớ kỹ vết thương này! Tao sẽ bảo bố tao đến tận nhà mày tính sổ!"
Nhà họ Minh ở thành phố Anh Đào cực kỳ có quyền thế, theo lý, thì đúng là nhà họ Kỷ cũng phải nể mặt nể mũi nhà họ Minh.
Thế nhưng hôm nay Kỷ Dạ Bạch không muốn phân rõ phải trái với gã!
"Đi mách bố mày chứ gì?" Kỷ Dạ Bạch ngắm nghía vợt tennis, khóe miệng nở nụ cười, thờ ơ lạnh lẽo, "Vậy anh đây để cho mày mách đủ!"
Vừa vặn có một người đẩy xe đựng bóng tennis đi ngang qua Kỷ Dạ Bạch, hắn cầm một quả tennis, lại một lần nữa đánh về phía Minh Hiên.
Vợt tennis vung lên tạo ra một trận gió, khiến Minh Hiên sợ tới mức vội vàng vắt chân lên cổ chạy trốn.
Nhưng mà đằng sau liên tục, liên tục có bóng đập tới, mấy quả bóng này giống như mọc mắt, mạnh mẽ đập vào phía sau lưng, phần eo bụng, đùi Minh Hiên... và phần lớn là đập vào đầu gã.
"Đừng đánh nữa... Đừng đánh nữa!" Rốt cuộc, Minh Hiên không chịu nổi cầu xin tha thứ, Kỷ Dạ Bạch khinh thường xì một tiếng, vứt vợt tennis đi.
Minh Hiên nghĩ rằng mình né được một kiếp, không nghĩ rằng, gã lại bị người ta túm cổ áo xách lên.
"Mịa nó, mày là ai? Mày định làm gì hả?" Thằng ngốc to xác này vừa nãy chẳng nói chẳng rằng liền đánh gã một trận, mặt gã bây giờ còn rất đau đây này!
"Cậu, cậu đánh Hề Nhi... Tôi, tôi nhìn thấy đấy!" Kiều Nam Thành gằn từng tiếng, nhấn rõ từng chữ nói, ánh mắt kia, giống như là định giết Minh Hiên luôn!
Một câu, nhất thời làm cho những người vốn đang đồng tình Minh Hiên, toàn bộ đều trở nên khinh thường!