"Cậu ta là vệ sĩ của tôi, còn là bạn thân từ nhỏ đến lớn!" Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy Kỷ Dạ Bạch ngang ngạnh, "Giúp bạn bè là chuyện đương nhiên mà!"
Chẳng lẽ muốn cô trơ mắt nhìn Kiều Kiều bởi vì đánh nhau mà bị đuổi học? Hoặc là bởi vì đánh nhau mà đi tù?
Kỷ Dạ Bạch nhìn chằm chằm con ngươi trong suốt của cô, trong mắt cô, có lo lắng, nhưng không có yêu thích.
Bỏ đi, liền giúp cái tên Kiều ngốc nghếch đó một chút vậy.
Hắn phất phất tay, ý bảo Tiêu Hi Thần đến kéo hai người họ ra.
Tiêu Hi Thần hiểu ý, dẫn theo mấy người nhanh chóng chạy đến.
Ninh Hề Nhi đang định đi qua, Kỷ Dạ Bạch lại chắn trước mặt cô, khuôn mặt đẹp trai giống như thiên thần nghiêm lại, giọng điệu không cho cãi lại, "Cấm chạy loạn, theo tôi đi bệnh viện kiểm tra!"
"Chỉ là vết thương nhỏ... Đến phòng y tế kiểm tra là được..."
"Không thương lượng, đi bệnh viện!"
Thái độ hắn kiên quyết, Ninh Hề Nhi chỉ có thể bĩu môi uất ức, đi bệnh viện với hắn.
...
Bệnh viện…
Kết quả kiểm tra rất nhanh là có, Ninh Hề Nhi bị trái bóng kia đập rất mạnh, bác sĩ chẩn đoán nói não bị chấn động nhẹ.
"Chú ý nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều, có cái gì khó chịu, nhất định phải lập tức liên lạc với bác sĩ. Đúng rồi, người nhà cô đâu? Tôi dặn bọn họ một số việc cần chú ý."
Ninh Hề Nhi xấu hổ cắn môi, trên gương mặt hiện lên vẻ chần chừ.
Kỷ Dạ Bạch giúp cô đi làm thủ tục, bây giờ chỉ có một mình cô ở trong này.
"Không đi cùng à? Gọi điện thoại cho bọn họ tới đây!" Bác sĩ mất kiên nhẫn nói.
Ninh Hề Nhi do dự móc điện thoại di động ra, kéo đến số điện thoại của bố, nhấn vào.
Tút, tút, tút...
Chờ một khoảng thời gian dài, điện thoại rốt cuộc kết nối.
"Hề Nhi à, bố đang bận công việc, có chuyện gì nói sau, được không?"
Ninh Hề Nhi buồn bã nói, "Con bị thương, đang ở bệnh viện, bố có thể qua đây không ạ? Chỉ... chỉ một chút là được."
Cô không có yêu cầu gì, chỉ có một hi vọng là khi bị bệnh, cũng có thể có người thân để dựa vào, có thể làm nũng nhưng có lẽ nó thật "xa xỉ"!
Ông Ninh im lặng mấy giây, giống như rất khó xử, khóe miệng Ninh Hề Nhi hiện lên một nụ cười khổ sở, quả nhiên, là cô hi vọng nhiều quá rồi.
Quá tham lam, sẽ không hạnh phúc.
Đây là lời mẹ dạy cô, cô vẫn đều nhớ rõ như in.
Đầu dây bên kia điện thoại, mơ hồ nghe được ông Ninh nói chuyện với Trợ lý, đại khái là hỏi lịch trình của chính mình.
Một lát sau, ông Ninh thở dài, "Xin lỗi, bố không đến được... Con ở bệnh viện nào? Bố thu xếp người đến chăm sóc con."
Ninh Hề Nhi ỉu xìu nói, "Bệnh viện Thành Hòa..."
"Thành Hòa sao? Con chờ một chút, anh con hình như đang ở đó..."
Ninh Hề Nhi cảm thấy tim mình như run lên, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn, "Con lấy đâu ra anh trai..."
Ông Ninh ho khan, "Hề Nhi, con phải hiểu cho bố, anh con là con trai của mẹ kế, con phải học cách chấp nhận. Con đã là con gái lớn rồi, đừng có tùy hứng giống như trước đây nữa, được không?"
Ninh Hề Nhi kích động chất vấn, "Ý của bố là, bảo con đừng giống như hồi còn bé, hại chết mẹ mình ư?"
Chẳng lẽ cô muốn mẹ mình chết đi sao, cô thà rằng người chết là chính cô!
Giọng nói của ông Ninh cũng lạnh đi, "Hề Nhi, bố rất bận, bố phải cúp điện thoại đây. Con chấp nhận cũng được, không chấp nhận được cũng thế, nói cho cùng nó là anh của con."
Cuộc gọi kết thúc tại đây…
Bác sĩ đồng tình nhìn Ninh Hề Nhi, "Haiz... Thôi vậy lát nữa, tôi nói những điều cần chú ý cho bạn trai cô biết cũng được."
Ninh Hề Nhi ngơ ngác ngồi trên ghế, trên gương mặt không có biểu tình gì.
Có lẽ là chết lặng, hình như... cũng chẳng hề đau lắm.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng khám bệnh bị đẩy ra, Ninh Hề Nhi còn tưởng rằng là Kỷ Dạ Bạch, quay đầu nhìn sang, gương mặt cô thoắt cái đã trở nên trắng bệch!