Giọng điệu kiêu căng ngạo mạn đến cùng cực, thế nhưng lại có khí thế khiến người ta không thể nào phản bác lại được.
Hai tay buông thõng bên người của Cung Tu chậm rãi siết chặt lại.
"Hề Nhi, em không cần phải ép buộc bản thân mình ở bên hắn, em với hắn căn bản là không hợp nhau... Tính cách của Kỷ Dạ Bạch ngang ngược độc đoán như thế, em đi theo hắn sẽ hạnh phúc được sao? Cho dù có chọn Ngôn Dịch Thâm đi nữa, em cũng đừng chọn hắn..."
Gã tận tình khuyên bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi như thể được phủ một tầng sương lạnh, "Cung Tu, tôi đâu có thừa nhận cậu là anh trai tôi?"
Cung Tu sửng sốt…
"Cậu có tư cách gì mà quản lý việc của tôi?"
Giọng nói Ninh Hề Nhi vừa lạnh nhạt vừa rét căm căm, "Đi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
Cung Tu còn đang định nói thêm điều gì đó nữa, nhưng Kỷ Dạ Bạch trực tiếp ngắt lời gã, "Xong chưa? Cậu ấy bảo mày đi ra ngoài, mày không nghe thấy hả?"
Cung Tu nén giận, "Kỷ Dạ Bạch, mày đừng có quá đáng!"
"Người quá đáng là cậu đấy, Cung Tu." Ninh Hề Nhi nhìn thẳng gã, giọng điệu rất kiên quyết, "Cậu ấy là bạn trai tôi, không phải là người mà cậu có thể tùy tiện nghi ngờ. Cậu ấy có tốt không thì đó đều là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì đến cậu hết!"
"Tôi là một đứa rất ích kỷ, cậu có thể chấp nhận mẹ cậu với bố tôi chung sống với nhau đến già, nhưng tôi không chấp nhận được, tôi cũng không muốn chấp nhận. Tôi biết, chắc chắn bọn họ sẽ kết hôn, cho dù tôi có đi tìm cái chết cũng sẽ không thay đổi được chuyện này, trong lòng tôi cũng đã rõ. Nhưng mà, nó không có nghĩa là… tôi thừa nhận cậu và mẹ cậu là người một nhà với tôi! Cuộc đời tôi đây chỉ có một người mẹ! Cũng không đến lượt cậu mắng người đàn ông của tôi!"
Giọng nói của cô lạnh lùng nghiêm nghị khiến Cung Tu kinh ngạc sững ra tại chỗ.
Gã đã từng nghĩ rằng, Ninh Hề Nhi là cái loại con gái ngốc nghếch, yếu đuối, vậy mà không ngờ cô lại cứng cỏi như thế.
Kỷ Dạ Bạch cực kỳ hài lòng với sự bao che khuyết điểm của cô, xoa xoa đầu cô, vừa an ủi cô nhóc đang xù lông lên giận dữ vừa lạnh lẽo liếc Cung Tu, "Biến ngay lập tức, trước khi anh đây phải ra tay!"
Cung Tu thở dài, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, mở cửa rời khỏi đây.
Gã vừa đi mất, Ninh Hề Nhi giống như mất đi lớp giáp sắt cứng rắn, khóe mắt đỏ hoe ngay lập tức.
"Chúng ta về nhà trước đi, được không?" Kỷ Dạ Bạch không đành lòng, cầm tay cô dịu dàng nói.
Ninh Hề Nhi gật gật đầu, nắm chặt tay hắn.
"Gửi cho tôi những điều cần chú ý bằng tin nhắn đi, tôi dẫn cô ấy đi trước." Kỷ Dạ Bạch dặn bác sĩ.
"Được được được."
"Chuyện ngày hôm nay, nếu ông dám nói ra ngoài thì tự gánh lấy hậu quả!"
Bác sĩ bị dọa toát mồ hôi lạnh, "Cậu Kỷ, cậu yên tâm, tôi biết chừng mực!"
Có cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám nói ra!
Kỷ Dạ Bạch dắt Ninh Hề Nhi, đi tới bãi đỗ xe.
Ninh Hề Nhi cầm chặt tay hắn không buông, hắn biết cô sợ hãi, dứt khoát không khởi động xe, kéo cô ngồi vào đằng sau xe, ôm chặt cô vào lòng.
"Buồn thì cứ khóc đi, tôi không cười cậu. Từ nay về sau, nhà họ Kỷ chính là nhà của cậu, bố mẹ tôi cũng chính là bố mẹ cậu, cậu không phải chỉ có một mình, biết không?"
Ninh Hề Nhi dựa trán vào lồng ngực hắn, giọng nói buồn bã nghẹn ngào, "Tôi không khóc, tôi chỉ... có chút khó chịu mà thôi."
Chỉ một chút...
Cô không muốn khóc.
Khóc là một chuyện rất mất mặt, cô phải thật xinh đẹp sống tiếp, phải sống thật vui vẻ, không để mẹ trên trời phải lo lắng.
Kỷ Dạ Bạch nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài của cô, trên gương mặt hắn hiện lên sự đau lòng.
"Cậu đó... Thật là một đứa ngốc."
Ngốc nhất trên thế giới, là đứa ngốc khiến lòng hắn thấp thỏm nhớ nhung, khiến hắn đau lòng.