Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 261: Lời tỏ tình đến muộn (8)



Translator: Nguyetmai

Editor: Nguyetmai

Chụp mấy tấm ảnh chỉ cần vài phút là đủ rồi, trong thời gian ngắn như vậy, làm sao Kỷ Dạ Bạch có thể chạy đến kịp?

Hôm nay Kiều Nam Thành cũng không đi theo cô, đoạn đường này, xung quanh ngay cả một người đi đường đều không có...

Làm sao bây giờ? Cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Ninh Hề Nhi căng thẳng đến nỗi sắp sụp đổ đến nơi, khóe mắt đỏ lên, liên tục giãy giụa...

Trong giây phút còi cảnh sát vang lên, mấy gã đàn ông lập tức dừng lại.

"Chuyện gì xảy ra?" Gã đàn ông cầm đầu biến sắc, nhìn về phía cách đó không xa, ánh đèn đặc biệt của xe cảnh sát lấp lóe như xa như gần, nhất thời, gã chửi ầm lên, "F*ck, đứa nào báo cảnh sát?"

Bọn họ vốn chỉ định dọa dẫm một chút, dù sao con gái bị chụp ảnh nude bình thường sẽ không dám nói ra.

Mà nếu cảnh sát đến đây tình hình sẽ đổi khác!

Nếu chuyện này mà vỡ lở ra thì cho hỏng bét!

"Đại ca, làm sao bây giờ?"

Gã đàn ông nghiến răng, khóe mắt có vết sẹo lạnh lẽo, "Nếu muốn làm, vậy phải làm một vố lớn!"

Bàn tay to thô ráp tàn nhẫn nắm cằm Ninh Hề Nhi, dưới ánh đèn pin chói mắt, da thịt trên mặt Ninh Hề Nhi mềm mại giống như có thể bóp ra nước, hai mắt đỏ bừng nhưng cắn chặt môi quật cường không rơi nước mắt, cho dù là người đàn ông nào cũng có ham muốn chinh phục!

"Đem người đi!"

"Vâng!"

Ninh Hề Nhi bị bịt chặt miệng mũi, nhét vào một chiếc xe việt dã có vẻ mới, gã lái xe đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao vút về phía trước.

...

Trước cổng nhà họ Kỷ…

Trên một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc.

Hàn Nại Sâm khoanh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nghiêm túc lạnh lùng, mái tóc xoăn màu nâu xù xù, cả người giống như búp bê xinh đẹp trưng bày trong tủ kính.

Lái xe do dự quay đầu, "Cậu chủ nhỏ, đều đã đến cửa nhà của cô Miêu Miêu rồi, cậu thật sự không đi vào sao?"

Cậu chủ nhỏ nhà hắn, hôm nay từ trường mẫu giáo về trông đã không vui, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn, làm cho quản gia và mọi người sốt ruột.

Lái xe đoán, cậu chủ chỉ sợ là cãi nhau với cô bạn gái nhỏ của cậu rồi, bằng không sẽ không đòi đến nhà họ Kỷ vào lúc này.

Hàn Nại Sâm lạnh lùng nói, "Con bé ngốc kia, chắc chắn đã ăn no đi ngủ, tôi còn lâu mới đi tìm đứa ngốc đó."

Hừ, hôm nay cậu phát hiện Miêu Miêu thế mà nói chuyện với thằng nhóc lớp lá, cậu ghen tị, cho nên vào giờ ra chơi, cố ý cầm trò chơi khô khan chơi không để ý tới cô bé.

Vốn nghĩ rằng, cô bé sẽ đến tìm cậu chơi, ai ngờ cô bé lại chạy đi chơi cầu trượt với người khác!

Cậu rất tức giận! Rất! Tức! Giận!

"Về nhà đi." Hàn Nại Sâm giống như ông cụ non ra lệnh.

Lái xe bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, cậu chủ nhỏ."

Hắn lùi xe lại, bỗng nhiên "Ơ" một tiếng, quay cửa kính xe xuống, "Cậu chủ nhỏ, cậu nhìn xem kia có phải là cô Miêu Miêu không?"

Hàn Nại Sâm cau mày, dán người vào cửa kính xe, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn tràn ngập lo lắng, "Là cậu ấy! Mở cửa, để tôi xuống xe!"

Lái xe ấn nút mở cửa xe, cửa xe mở ra, Hàn Nại Sâm nhảy xuống xe, Miêu Miêu đang khóc khập khiễng chạy tới, cậu nắm lấy tay cô bé, "Miêu Miêu, xảy ra chuyện gì?"

"Chị Hề Hề... Bị, bị người xấu ức hiếp... Ngay ở bên kia đường..." Miêu Miêu nhỏ nhào vào lồng ngực của cậu. Hàn Nại Sâm cảm nhận được, cơ thể nhỏ nhắn mập mạp của cô bé đang run rẩy, có vẻ như đang vô cùng kinh hoàng.

Lái xe nghe được tin ấy nhanh chóng nói, "Tôi đi vào báo cho cậu Kỷ!"

Hàn Nại Sâm gật đầu, "Nhanh đi!" Cúi đầu, cậu dịu dàng an ủi Miêu Miêu, "Miêu Miêu đừng sợ đừng sợ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.