Người đàn ông được họ gọi là Tam gia vừa uể oải hút xì gà vừa đánh giá Ninh Hề Nhi: "Trông mày rất giống một người mà ta từng quen."
Tên mặt sẹo cứng người, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy đầm đìa. Gã muốn đưa Ninh Hề Nhi cho Tam gia để lão xử lý chuyện này cho gã. Nhưng giờ thì... chắc không chữa lợn lành thành lợn què chứ?
Ninh Hề Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ chắc lão Tam gia này có thể thả cô ra.
Không ngờ, câu mà lão nói tiếp theo lại hủy diệt toàn bộ hy vọng mà cô vừa nhen nhóm...
"Đó là người... mà ta muốn ngủ cùng... song lại không thể làm vậy..."
"Tống Vị Ương có quan hệ gì với mày?"
Trái tim của Ninh Hề Nhi như sắp nảy lên tận cổ họng. Người đàn ông này sao lại biết mẹ của cô?
"Tôi không biết người ông nói là ai." Cô cứng ngắc đáp lại.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng săn mồi của Tam gia nhìn chằm chằm cô, rồi lão đột nhiên mỉm cười, trong nụ cười của lão mơ hồ ẩn giấu sự đau đớn và tổn thương.
"Tam gia, ngài thấy chuyện của tôi..." Gã mặt sẹo cười nịnh nọt với Tam gia.
Tam gia nhíu mày sau làn khói thuốc trắng: "Để con nhóc này lại đây đi."
Ninh Hề Nhi cắn chặt môi mình: "Các người làm vậy là vi phạm pháp luật đấy!"
Tất cả mọi người có mặt trong phòng như vừa nghe được chuyện cười hài hước lắm vậy, ánh mắt chúng nhìn Ninh Hề Nhi tràn ngập sự thương hại.
Gã mặt sẹo cười tà: "Mày có biết Tam gia đây là ai không mà còn nói vậy? Ở thành phố này, Tam gia chính là luật!"
Ninh Hề Nhi tuyệt vọng, chẳng lẽ... số phận đã định rằng cô không thoát khỏi kiếp nạn này sao? Cô cụp mắt, rơi vào im lặng.
Tam gia theo dõi từng phản ứng của Ninh Hề Nhi một cách đầy hứng thú, như thể đang nhìn một ai khác thông qua cô vậy.
Đúng lúc đó, một gã bảo vệ chạy vội vào phòng, gã đi đến trước mặt Tam gia rồi nói nhỏ với lão: "Thưa Tam gia, ngoài kia có một thiếu niên muốn gặp ngài."
"Ai?"
"Nó nói nó họ Kỷ, nhìn mặt thì khoảng mười bảy mười tám tuổi, trông khá cao, mặt mũi cũng đẹp trai."
Tam gia suy nghĩ một lát rồi khẽ vỗ tay: "Thằng hai nhà họ Kỷ à? Nó đến tìm tao làm gì?"
Gã bảo vệ ngẩng đầu, khó xử nhìn về phía Ninh Hề Nhi rồi suy nghĩ xem nên nói sao, sau đó mới dè dặt thưa: "Nó bảo, nó tới đón vị hôn thê của nó về."
Ninh Hề Nhi khẽ siết bàn tay.
Không ngờ tên ác ma ấy... nhanh như vậy lại đến cứu cô...
Tam gia hừ lạnh: "Mới tí tuổi mà to gan quá nhỉ, còn dám diễu võ giương oai ngay trên địa bàn của tao! Để nó vào, tao muốn xem xem nó có bản lĩnh gì mà đòi cướp người từ tay tao."
Từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ trầm đục, Kỷ Dạ Bạch mặc sơ mi trắng và quần dài đen bước vào, đôi mắt hắn như bóng đêm, trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, toàn thân hắn tản ra khí thế bức người.
Tam gia thầm nghĩ trong lòng, một mình xông vào hang địch mà vẫn còn giữ được bình tĩnh như vậy, Kỷ Diễn Chi đã dạy dỗ được một thằng nhóc không tầm thường.
Gã mặt sẹo thấy người đến là Kỷ Dạ Bạch thì mặt tái mét, thằng nhóc này rốt cuộc là ai? Sao có thể mò đến đây nhanh như vậy? Chẳng lẽ gã đã đắc tội người không thể đắc tội ư...
"Mày muốn tao thả con nhóc này đi à?" Tam gia rít một hơi thuốc rồi hỏi thẳng.
Kỷ Dạ Bạch khẽ nâng cằm: "Ông có điều kiện gì thì cứ nói."
"Ha, ăn to nói lớn quá nhỉ." Tam gia cười đầy hứng thú rồi chậm rãi nói: "Nếu là người khác đến thì tao cũng tốt bụng mà thả người đấy, nhưng chỉ riêng người nhà họ Kỷ chúng mày đến thì không."
Kỷ Dạ Bạch chỉ biết sơ sơ rằng lão Tam gia này hình như có mâu thuẫn với ông nội hắn. Nhưng hắn phải cứu Ninh Hề Nhi nên không để ý nhiều hơn được.
"Nếu tôi nhất định muốn đưa cô ấy đi thì sao?" Kỷ Dạ Bạch nhìn thẳng vào mắt Tam gia, chậm rãi hỏi. Ánh mắt hắn và Tam gia đụng độ lẫn nhau trong không khí, dường như trong lúc đó cũng xảy ra một cuộc chiến không thuốc súng mà cân tài cân sức giữa hai người.