Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 266: Lời tỏ tình đến muộn (13)



Editor: Nguyetmai

Kỷ Dạ Bạch thấy Ninh Hề Nhi khóc bèn nhíu mày: "Khóc gì mà khóc?"

Cô không biết rằng, thấy cô vẫn an toàn làm hắn vui đến thế nào đâu.

Ninh Hề Nhi dụi mắt: "Cậu vẫn đi được chứ?"

"Chịu thôi, không đi được, cậu hôn tôi đi rồi tôi mới đi lại được." Cậu hai nào đó phát huy kỹ năng đẹp trai không bằng chai mặt vô cùng nhuần nhuyễn.

Ninh Hề Nhi: "..."

Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi ra khỏi biệt thự của Tam gia, tài xế của nhà họ Hàn đã đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy hai người bèn giúp đỡ mở cửa xe ra. Sau đó đưa hai người đến bệnh viện.

Tại bệnh viện tốt nhất của nhà họ Kỷ, bác sĩ Uất Trì xử lý xong vết thương của Kỷ Dạ Bạch mới ra ngoài phòng bệnh.

"Bác sĩ ơi, Kỷ Dạ Bạch thế nào rồi ạ?"

Uất Trì hạ kính mắt xuống: "Cậu ta rất biết cách bảo vệ các bộ phận quan trọng trên cơ thể, chỉ có vài chỗ bị gãy xương, còn lại thì là vết thương ngoài da, tôi đã tiêm thuốc giảm đau cho cậu ta rồi."

Mặc dù bác sĩ nói rất nhẹ nhàng nhưng Ninh Hề Nhi lại cảm thấy kinh hồn bạt vía.

"Gãy xương ư... vậy chắc chắn là rất đau..."

"Đau là đương nhiên rồi."

"Vậy làm thế nào để cậu ấy không đau bây giờ?"

Uất Trì suy nghĩ một lát rồi đáp: "Thuốc giảm đau là cách hữu hiệu nhất, nhưng lạm dụng quá sẽ gây ảnh hưởng xấu cho cơ thể. Còn một cách khác là..."

Uất Trì cố ý dừng lại khiến Ninh Hề Nhi càng gấp gáp mà truy hỏi: "Cách gì vậy bác sĩ?"

Uất Trì cười híp mắt: "Cậu Kỷ tình nguyện chịu những đau đớn đó vì cô, vậy cậu ấy hẳn rất thích cô rồi. Cô chỉ cần tỏ ra đáng yêu, ôm cậu ta, hôn cậu ta là được, tôi đảm bảo còn có tác dụng hơn mọi loại thuốc trên đời."

Ninh Hề Nhi nghe vậy thì mặt mũi đỏ bừng bừng: "Tôi vào xem cậu ấy thế nào."

Cô đẩy cửa ra, Kỷ Dạ Bạch mặc quần áo bệnh nhân kẻ ca rô xanh trắng, nhắm mắt nằm trên giường, hàng mi dài chiếu lên khuôn mặt hắn tạo bóng mờ đẹp đẽ.

Trên mặt hắn cũng có vài vết thương, trông càng thêm phần hoang dại và khí khái của đấng anh hùng.

"Kỷ Dạ Bạch, tại sao cậu lại tới cứu tôi..." Ninh Hề Nhi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự khó hiểu: "Cậu thật sự... thích tôi ư?"

Lông mi của Kỷ Dạ Bạch khẽ run lên, song hơi thở vẫn đều đều.

"Lúc cậu tới cứu tôi, trông cậu cũng khá đẹp trai đấy..." Ninh Hề Nhi ôm mặt si mê nhớ lại hình ảnh lúc đó: "Không phải! Phải là rất rất đẹp trai mới đúng! Cứ như nam chính trong truyện tranh từ trên trời bay xuống vậy!"

"Chờ cậu tỉnh dậy, tôi sẽ không cãi nhau với cậu nữa. Tôi cũng sẽ bỏ qua chuyện cậu giả vờ mất trí nhớ lần trước. Còn chuyện từng xảy ra kia..." Nhắc tới chuyện cũ, Ninh Hề Nhi không khỏi sững lại rồi nói như vừa hạ quyết tâm: "Tôi quyết định sẽ làm như chưa xảy ra chuyện gì hết. Tôi sẽ cố gắng đối xử thật tốt với cậu, cố gắng khiến cậu vui vẻ hơn."

Đôi môi mỏng của Kỷ Dạ Bạch dường như hơi cong lên một chút, đáng tiếc rằng sự thay đổi ấy quá nhỏ nhoi, nên Ninh Hề Nhi không hề phát hiện ra.

Cô chống má, nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ Uất Trì vừa nói, gò má trắng nõn trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ ửng lên.

"Có phải chỉ cần hôn là sẽ không đau nữa không? Chắc cậu... không ghét bị tôi hôn đâu nhỉ?" Ninh Hề Nhi xoắn xuýt suy nghĩ, mắt đảo vòng mấy hồi rồi mới hạ quyết tâm: "Tôi mặc kệ đấy, từ bé đến giờ chúng ta đã hôn vô số lần rồi, dù cậu có ghét đi nữa thì cũng đã muộn."

Ninh Hề Nhi chu đôi môi nhỏ lên, ngượng nghịu hôn lên mặt Kỷ Dạ Bạch. Hôn xong, cô bèn vội vàng bịt miệng mình lại rồi nhanh chóng lùi về sau, thầm cảm thấy ảo não vô cùng.

"Mình làm vậy có tính là đang dê cậu ta không nhỉ..." Cô tự nói thầm với mình.

"Có chứ!" Giọng nói đầy vui vẻ chợt vang lên khiến Ninh Hề Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt!

Kỷ Dạ Bạch vốn đang "ngủ say" mở to mắt nhìn cô: "Ninh Hề, không ngờ cậu lại hôn lén tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.