Ninh Hề Nhi mới nghe xong, cả mặt đã trắng bệch."Cậu không cần tôi nữa?" Cô tủi thân sụt sịt hít một hơi.
Ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô càng dùng lực mạnh hơn: "Sao cậu chậm tiêu thế nhỉ! Heo heo, con heo này! Đần thế này chết đi cho rồi!"Ninh Hề Nhi giận dỗi: "Chia tay thì chia tay! Cậu cần gì công kích tôi? Nếu không phải cậu đang là bệnh nhân, thì tôi đã đánh cậu rồi đấy!"
"..."Nhìn dáng vẻ chịu thua của cô nhóc, giọng điệu Kỷ Dạ Bạch chậm lại, nhẹ nhàng hơn, con ngươi đen thẫm như mực vẽ tranh sơn thủy, chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng Ninh Hề Nhi."Tôi muốn chia tay với cậu, tôi không muốn làm người yêu giả với cậu nữa! Tôi muốn cậu làm bạn gái chính thức của tôi!"Ầm…Câu nói này tựa pháo hoa nổ ầm trong đầu Ninh Hề Nhi.
Đại não trống rỗng một khoảng, cô cố gắng tiêu hóa rất lâu, cuối cùng mới hiểu được ý của Kỷ Dạ Bạch!"Cậu nói gì..."Kỷ Dạ Bạch mất kiên nhẫn lặp lại: "Tôi nói, tôi muốn cậu làm bạn gái chính thức của tôi."Khoảng cách giữa hai người quá gần, chóp mũi hắn chạm lên vầng trán nhẵn của cô, lúc nói chuyện liền phả ra hơi ấm trên làn da trắng nõn, chân thực đến thế, mập mờ tới vậy.
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi tràn đầy kinh ngạc, đôi môi mọng màu hồng đào khẽ bặm lại: "Là kiểu bạn gái cùng nhau ăn cơm, cùng đi xem phim, cùng hẹn hò?"
"Còn phải hôn nhau, ngủ chung, cùng gặp bố mẹ...
Còn là bạn gái cùng làm chuyện đó..." Kỷ Dạ Bạch cười xấu xa trêu ghẹo.
Ninh Hề Nhi đỏ hết cả mặt: "Ai muốn cùng cậu làm cái đó chứ!"Kỷ Dạ Bạch vô tội chớp mắt: "Chuyện đó chính là lấy hôn nhân làm mục tiêu cuối cùng, cậu nghĩ đi đâu thế?"Ninh Hề Nhi:...
Đúng là cô nghĩ nhiều thật hả...
Cô buồn bực tựa đầu trên khuôn ngực rộng ấm áp của Kỷ Dạ Bạch, len lén nghĩ, có phải không nên nhận lời luôn, đúng không? Bằng không thì người ta nghĩ mình không biết dè dặt?Nghĩ tới đó, dường như cô đã lấy lại được sức lực, ngẩng đầu lên: "Để tôi cân nhắc một chút!"Kỷ Dạ Bạch đen mặt: "Không phải cậu nói thích anh đây rồi à?"Lòng dạ con gái như mò kim dưới đáy biển, vừa mới nói thích sao giờ đã không đồng ý rồi?"Thích cũng không nhất định phải ở cạnh nhau ấy." Ninh Hề Nhi lý luận đầy khí thế: "Cậu xem phim truyền hình đi, nam chính đều phải theo đuổi nữ chính lâu ơi là lâu, rồi hai người mới có thể ở bên nhau được!"
"Già mồm cãi cùn..." Kỷ Dạ Bạch nhéo má cô rất thích tay: "Cậu muốn anh đây theo đuổi cậu?"Ninh Hề Nhi bị hắn nói trúng tim đen, cô chột dạ cắn môi.
Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch tối lại, khớp ngón tay cọ trên bờ môi cô: "Hề đần, cậu qua đây, tôi có bí mật phải nói cho cậu..."Ninh Hề Nhi ngây thơ ngoan ngoãn xích lại gần, giây lát sau, bờ môi anh đào liền bị chiếm lấy, một nụ hôn sâu bất ngờ phục kích cô..."Ưm ưm..." Tên ác ma này! Lại lừa cô!Ninh Hề Nhi bị hôn đỏ bừng mặt, ánh mắt mơ màng, không thở ra hít vào nổi, cô thở gấp kháng nghị: "Không muốn hôn nữa...
Buông tôi ra..."
"Cậu không nhận lời, thì tôi không buông!"Mặt dày!"Cậu đang cưỡng ép..."
"Ồ?" Kỷ Dạ Bạch nhướng nhướng mày, ngón tay dịch chuyển xuống dưới, luồn vào trong lớp áo len của cô: "Dù sao cũng là cưỡng ép, vậy chúng ta dứt khoát nấu gạo thành cơm chín luôn nhé, kết hôn luôn rồi sinh em bé cũng tốt."Ninh Hề Nhi:..."Sao cậu không biết xấu hổ thế hả!"Kỷ Dạ Bạch vẫn mặt dày, không mảy may lúng túng: "Bởi vì tôi muốn làm người đàn ông của cậu!"