Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 284: Vợ của tôi, tôi xót (1)



Editor: Nguyetmai

Bà ta vén chăn lật lên, luồng gió theo đó thổi nhẹ mái tóc dài của cô gái, làm lộ ra nhan sắc xinh đẹp rạng ngời, gò má ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn...

Lục Thanh Hà choáng váng!

Ninh Cảnh Thâm đi theo phía sau cũng bối rối theo!

Giây lát sau, Ninh Cảnh Thâm quát lên với Trợ lý: "Đóng cửa lại, mau cút ra ngoài!"

Trợ lý bị dọa sợ gần chết, cút vội ra ngoài, còn nhân tiện đóng kín cửa.

Trên giường, Cung Tu bị Ninh Cảnh Thâm đánh thức, đôi mắt đào hoa dài hẹp khẽ nhướng lên, men say còn vương.

Khi gã ý thức được trong lòng mình có một cô gái, bèn nhìn cô theo bản năng.

Trong chớp mắt, anh hoàn toàn tỉnh rượu!

Trên khuôn mặt tuấn mỹ lúc này chỉ có một biểu cảm: Kinh ngạc!

Sao Ninh Hề Nhi lại ở trên giường anh?

Anh vội ngồi bật dậy, phiền não vò rối tóc trên đầu.

Ninh Cảnh Thâm kiềm chế muốn nổ tung: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Hoang đường! Thật sự quá hoang đường!

Ông kết hôn với Lục Thanh Hà, vậy mà con trai con gái của hai người lại nằm chung một giường, quần áo xốc xếch...

Đầu óc dường như chết hẳn, ngừng hoạt động, rất lâu vẫn chưa kịp phản ứng.

Để làm cô tỉnh dậy, Lục Thanh Hà tức giận tát Ninh Hề Nhi một cái!

Bốp…

Cái tát này, Lục Thanh Hà dùng sức thật lực, Ninh Hề Nhi mới tỉnh lại, phản ứng chậm chạp, chịu ngay một cái tát như trời giáng!

Lục Thanh Hà còn muốn ra tay tiếp, Cung Tu đã liều mạng ngăn cản: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"

"A Tu, con và nó... Hai đứa..." Hốc mắt Lục Thanh Hà đỏ bừng: "Hai đứa làm vậy là cẩu thả lắm, có biết không!"

Cung Tu không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng với khung cảnh trước mắt này, gã không có thời gian suy nghĩ nhiều…

"Dù có là Ninh Hề Nhi hay không, lỗi đều do con." Gã đem toàn bộ trách nhiệm vơ về người mình.

Lục Thanh Hà lùi về sau một bước, tay ôm ngực bàng hoàng, thiếu chút nữa ngất đi vì giận.

Ninh Cảnh Thâm phía sau đỡ bà ta, ánh mắt ông lướt qua Ninh Hề Nhi, là đau lòng bất lực!

"Đây là phòng riêng của anh con, sao con lại ở đây?!"

Vấn đề này, Ninh Hề Nhi cũng rất muốn biết!

Gò má đau dữ dội, cô ôm mặt, cảm giác một bên mặt của mình chắc chắn đã sưng vù, giọng cô run rẩy: "Con không biết..."

"Con không biết thì ai biết!" Ninh Cảnh Thâm đột nhiên nổi giận, chợt nghĩ đến một khả năng, ông ta kinh hãi cất lời: "Chẳng lẽ là vì không muốn để bố và mẹ con kết hôn, cho nên mới nghĩ ra cách này..."

Lời ông ta còn chưa dứt, Ninh Hề Nhi đã hiểu thấu tất cả.

Rõ ràng cô vẫn luôn cố gắng đó thôi, cố gắng tỏ vẻ không quan tâm, cố gắng phối hợp đóng kịch với họ, cố gắng để bản thân chúc họ hạnh phúc.

Nhưng, sự nhân nhượng tạm thời vì toàn cục cô bỏ ra, là để đổi lấy cái gì vậy?

Sự nghi ngờ của bố, sự căm ghét của mẹ kế, trăm nghìn lỗi sai, tất cả đều là lỗi của cô!

"Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, con chẳng có gì để nói cả." Ninh Hề Nhi cười tự giễu, khóe mắt ngân ngấn nước, nhưng cô rất mạnh mẽ, quyết không để rơi xuống một giọt!

Ninh Cảnh Thâm cho rằng cô đã thừa nhận, nóng nảy bộc phát: "Cút ra ngoài!"

Ngay lúc đó, ngay cửa phòng của nhà hàng, một người dùng một cước hung bạo đá văng, cánh cửa lung lay chực đổ, giây lát sau đã rầm rầm đổ xuống đất!

Một bóng người cao lớn bước vào, bước chân bình tĩnh bình thản, bộc lộ khí thế kinh người!

"Kỷ Dạ Bạch! Đây là chuyện nhà chú! Mời cháu ra ngoài!" Ninh Cảnh Thâm đen mặt nói.

"Chuyện nhà?" Khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Dạ Bạch bày ra biểu cảm lạnh lùng, hắn bước tới cạnh Ninh Hề Nhi, sau khi nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô, giọng hắn càng lạnh lẽo như quỷ vương: "Chuyện nhà chính là các người đánh cô ấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.