Giọng hắn vô cùng cuốn hút, quyến rũ tới tận xương tủy.
Ninh Hề Nhi nghe mà trái tim thiếu nữ đập thình thịch, tránh né không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch nhéo má cô: "Xấu hổ à?"
"Ai xấu hổ chứ!" Ninh Hề Nhi che mặt, giấu đầu lòi đuôi: "Em muốn đi tìm Miêu Miêu chơi!"
Kỷ Dạ Bạch nở nụ cười vui sướng, đi theo Ninh Hề Nhi xuống dưới.
Tầng dưới không còn cảnh náo nhiệt như vừa rồi, đám người nhà họ Kỷ đều đang cực kỳ oán hận, đồng loạt nhìn chằm chằm về một phía!
Ninh Hề Nhi kiễng chân nhìn sang, chỉ thấy Miêu Miêu đang kéo cậu nhóc Hàn Nại Sâm tóc quăn, giới thiệu với mọi người bằng giọng nói non nớt: "Cậu ấy là bạn trai của Miêu Miêu, tên Sâm Sâm!"
Nhà họ Hàn ở gần nhà cũ của nhà họ Kỷ, Miêu Miêu đã nói với Hàn Nại Sâm thời gian về nhà cũ, mời cậu bé đến nhà chơi.
Phòng khách tĩnh lặng vài giây.
Bác cả đấm ngực giậm chân: "Miêu Miêu, sao cháu lại có bạn trai được chứ? Thế này là cháu yêu sớm đó!"
Chú hai còn đau lòng hơn cả khi gả con gái: "Không được! Miêu Miêu, ai biết được thằng nhóc này có đối xử tốt với cháu hay không!"
"Đúng thế! Ây da, bạn nhỏ à, cháu buông tay ra đi! Không cho phép cháu nắm tay Miêu Miêu nhà chúng tôi!"
"..."
Cả đám ai nấy đều phẫn nộ, Hàn Nại Sâm lại vẫn bình tĩnh như thường, không chỉ không buông tay Miêu Miêu ra mà còn nắm chặt hơn.
"Cháu sẽ đối xử tốt với Miêu Miêu."
Cậu bé nói một câu vô cùng đơn giản, vẫn còn mang vẻ ngây thơ ở độ tuổi này, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy.
Nhìn hai đứa bé đáng yêu như thế, nhóm người lớn cũng không nỡ nói nặng lời, chỉ trêu chọc vài câu rồi lại tập trung đánh mạt chược.
Ninh Hề Nhi vui vẻ đi qua: "Miêu Miêu, chị chơi cùng em được không?"
Miêu Miêu ngẩng lên nhìn cô: "Chắc là chị chán quá nên muốn em chơi với chị chứ gì?"
Ninh Hề Nhi toát mồ hôi, bây giờ trẻ con mẫu giáo tinh ranh vậy sao?
Hàn Nại Sâm nói năng rành rọt: "Thân là bạn trai thì chơi cùng bạn gái là trách nhiệm phải làm. Chị Hề Hề chán như vậy chứng tỏ anh trai ngốc không tốt với chị."
Kỷ Dạ Bạch đứng sau lên tiếng bằng giọng u ám: "Nhóc con, nói gì đó?"
Hàn Nại Sâm kiêu ngạo hừ một tiếng: "Anh trai ngốc, đến bạn gái của mình mà anh còn không chăm sóc được cho tốt, lại còn không biết xấu hổ mà gọi em là nhóc con à?" Nói xong, cậu bé lè lưỡi trêu người Kỷ Dạ Bạch: "Xấu hổ quá! Xấu hổ quá!"
Kỷ Dạ Bạch sa sầm mặt, hắn có thể đánh thằng nhóc ranh này một trận được không?
Đáp án tất nhiên là không thể, bởi vì rõ ràng cô em gái ngốc của hắn đứng về phe Hàn Nại Sâm.
Hai đứa bé cầm máy tính bảng thân thiết chơi game.
Hàn Nại Sâm điều khiển nhân vật chém người ở phía trước, Miêu Miêu chạy nhảy lung tung làm loạn ở phía sau.
Sau đây là cuộc đối thoại của hai đứa bé...
"Miêu Miêu, trốn vào bụi cỏ đi."
"Ngốc nghếch, cậu trốn sau lưng tớ là được rồi!"
"Cái gì cơ? Muốn thơm thơm à? Đánh xong ván này mới cho thơm!
"Ừm... Thơm má là được rồi! Chúng ta còn nhỏ, không thể thơm môi được!"
Ninh Hề Nhi sắp hộc máu tới nơi!
Rõ ràng hai đứa nhóc này không phải chơi game mà là đang thồn đường đấy!
Tấn công mãnh liệt, không để cho người ta con đường sống!
Miêu Miêu thơm được Sâm Sâm thì nở nụ cười rạng rỡ. Hàn Nại Sâm chăm chú nhìn cô bé giây lát rồi vội cúi xuống chơi game để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Một đôi tay to lớn bỗng xuất hiện trước mặt Miêu Miêu, trong lòng bàn tay dày dặn trắng trẻo có đặt vài viên kẹo màu sắc rực rỡ.
Miêu Miêu ngẩng đầu, mở to đôi mắt sáng long lanh. Vừa nhìn thấy người đàn ông cao lớn nghiêm nghị trước mặt, cô bé lập tức quăng máy tính bảng trong tay đi.