Kỷ Dạ Bạch cũng không ngờ là cô lại ngã sấp xuống, trong khoảnh khắc đó thực ra hắn đã có thể tránh sang một bên, kệ cho Ninh Hề Nhi dập mặt xuống sàn. Nhưng mà... không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại không tránh, thậm chí còn ôm eo cô nhóc.
"Á..."
Giây phút đáp xuống sàn, môi Ninh Hề Nhi đụng vào cằm Kỷ Dạ Bạch, cú va chạm mạnh khiến cô đau đến mức sắp òa lên khóc đến nơi!
Cơ thể Kỷ Dạ Bạch tức thì cứng ngắc, hắn vội vàng đẩy Ninh Hề Nhi ra.
Ninh Hề Nhi lăn ra sàn, giây phút đó cô bỗng ngây ngẩn.
"Kỷ Dạ Bạch! Tôi với cậu quen nhau mười bảy năm! Tình cảm mười bảy năm mà cậu lại đẩy tôi ra!" Ninh Hề Nhi phùng má: "Lỡ như cậu đẩy làm tôi ngã rồi bị chấn động não thì sao?"
"Cậu mắc chứng hoang tưởng mình bị hại à? Với cả, cậu không cần ngã chấn động não cũng đủ ngu ngốc rồi, ngốc thêm chút nữa có khi lại có tác dụng ngược, cứu vớt được chút chỉ số IQ thê thảm của cậu đấy!" Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch đầy sự khinh bỉ.
Lăn từ trên người hắn xuống sàn sao có thể bị thương được, hắn cũng biết chừng mực mà!
Ninh Hề Nhi không phục: "Dù sao cũng là do cậu đẩy tôi!"
"Là do cậu tự nhào tới!"
"Đó là do cậu nói tôi béo!"
"Anh đây nói sự thật."
"Con gái 45 cân mà gọi là béo à?" Ninh Hề Nhi tỏ vẻ không thể nhịn được, cũng không cần nhịn nữa, cô phải bóp chết cái tên Kỷ Dạ Bạch mồm miệng độc địa này!
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, bà Kỷ xách một túi đồ lớn đi vào, miệng cười tươi như hoa nở: "Hề Nhi! Dì mua quần áo mới cho con này, mau đến đây xem!"
Hai người trong phòng như thể đột nhiên bị điểm huyệt, bất động tại chỗ.
Lúc này Kỷ Dạ Bạch đang ngã ra sàn, vừa mới miễn cưỡng chống người lên, Ninh Hề Nhi ở bên cạnh hắn, váy ngủ thì xốc xa xốc xếch, hai tay đang trong tư thế muốn bóp cổ Kỷ Dạ Bạch.
Nhưng trong mắt bà Kỷ thì lại là hai người đang tiến hành chuyện-không-thể-miêu-tả nào đó, còn lăn từ trên giường xuống đất... Trời ơi, kích thích quá đi mất!
Còn nữa còn nữa, thì ra Hề Nhi nhiệt tình đến vậy, còn vươn hai tay ôm con trai bà nữa?!
"Dì ơi, hãy nghe con giải thích!"
"Mẹ, hãy nghe con giải thích!"
Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi phản ứng lại, đồng thanh kêu lên.
Bà Kỷ nghiêm túc nói: "Không không không! Hai đứa không cần nói gì nữa! Mẹ không phải người cổ hủ, hai đứa, hai đứa cứ tiếp tục!!"
Nói rồi bà quay ra, còn rất tâm lý đóng cửa lại lần nữa giúp hai đứa nhóc.
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Ninh Hề Nhi: "..."
Ngoài cửa, bà Kỷ gửi tin nhắn cho ông xã nhà mình: "Oa oa oa! Dạ Bạch và Hề Nhi tiến triển nhanh quá! Hai đứa... hai đứa đã..."
Hàng chữ mập mờ không rõ, vậy mà ông Kỷ lại hiểu hết, trả lời vợ bằng một cái mặt cười: " Anh rất vui mừng."
Bà Kỷ: "~(≧▽≦)/~ Em cũng thế~~"
...
Trong phòng, Ninh Hề Nhi thúc cùi chỏ vào Kỷ Dạ Bạch, lo lắng hỏi: "Dì sẽ không hiểu nhầm đấy chứ?"
Kỷ Dạ Bạch nghiêm mặt: "Cậu đừng có tự ảo tưởng! Tôi với cậu có gì mà hiểu nhầm được?"
"Ồ ồ, thế thì tốt, thế thì tốt." Ninh Hề Nhi vỗ ngực một cái, Kỷ Dạ Bạch lơ đãng liếc độ căng tròn nơi cô vừa vỗ, dừng lại vài giây rồi lại lặng lẽ quay đầu đi.
Chết tiệt... Con nhóc thối tha này!
"Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám ở nhà tôi, tôi sẽ..." Kỷ Dạ Bạch giơ tay lên làm động tác cắt cổ: "Hiểu chưa hả?"