Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 37: Người phụ nữ của tôi, tôi cứ nuông chiều đấy



Câu nói khí phách ấy vừa cất lên, cả người Bạch Y Y chết lặng, đứng ngẩn tại chỗ như bị sét đánh.

Sao... sao lại như vậy?

"Vì... vì sao?" Bạch Y Y không thể tin nổi, chỉ vào chính mình: "Cậu bảo tôi á? Không phải là Ninh Hề Nhi phải rời khỏi lớp S sao?"

Ninh Hề Nhi bĩu môi: "Tôi đã bảo không cần cậu quan tâm mà!"

Kỷ Dạ Bạch nhăn mặt, con nhóc xấu xa này, bao nhiêu người cầu xin hắn giúp đỡ hắn đều từ chối, trong khi đó hắn chủ động giúp cô lại còn bị ghét bỏ nữa á?

Bạch Y Y giàn giụa nước mắt, òa khóc nức nở: "Ninh Hề Nhi đã bắt nạt tôi như vậy, loại con gái như nó không xứng với cậu đâu!"

Dù sao cũng chết cả, cô ta phải kéo Ninh Hề Nhi làm đệm lưng mới được!

Tròng mắt đen láy của Kỷ Dạ Bạch ánh lên sát khí: "Xứng hay không xứng cũng không đến lượt cô chỉ dạy! Người phụ nữ của tôi, tôi cứ nuông chiều đấy, cô lấy đâu ra tư cách mà ý kiến!"

"Hiện tại, ngay lúc này, lập tức rời khỏi lớp S cho tôi!"

Tiếng khóc của Bạch Y Y bỗng im bặt, bả vai run run giống như bị điện giật.

Tại sao lại thành ra thế này? Không phải vừa rồi Kỷ Dạ Bạch còn nhìn mình với ánh mắt khác, tại sao bỗng dưng lại đứng về phe với con bé Ninh Hề Nhi kia chứ?

Đôi mắt tràn đầy căm hận của Bạch Y Y nhìn xoáy vào Ninh Hề Nhi.

Đều tại cô ta cả! Đều tại cô ta cả!

Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu Bạch Y Y, cô ta bỗng quát vào mặt Ninh Hề Nhi như một kẻ tâm thần: "Con điếm Ninh Hề Nhi này, mày sẽ không được chết tử tế đâu! Sao bố mẹ mày lại sinh ra đứa con gái như mày chứ, loại không biết xấu hổ suốt ngày mồi chài đàn ông như mày, tùy tiện lên giường với người ta..."

Cô ta càng nói càng quá đáng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng sung sướng.

Học sinh bên ngoài phòng học bị cô ta kích động, bắt đầu khe khẽ lầm rầm bàn tán...

"Đừng bảo những gì cô ta nói là sự thật đấy nhé? Òa, đúng là không nhìn ra, Ninh Hề Nhi là loại người đấy..."

"Chắc là thế rồi, nếu không làm sao bị nhà trường đuổi học chứ?"

"Không phải ăn nằm với người ta thật đấy chứ..."

Tiếng nói trầm thấp như thể ác ma của Kỷ Dạ Bạch vang lên: "Câm miệng hết cho tôi! Ai còn dám nói thêm một câu thì cuốn xéo khỏi lớp S cùng với Bạch Y Y luôn đi!"

Tất cả mọi người đều biết, Kỷ Dạ Bạch nói được làm được.

Nhà họ Kỷ không chỉ đơn giản là tập đoàn tài phiệt bình thường, mà thế lực liên quan đứng sau lưng cũng đủ để làm thay đổi cả đất nước này!

Trường Trung học Phổ thông Mộc Anh cũng do ông cụ Kỷ xây dựng, để làm quà tặng cho Kỷ Dạ Bạch lúc tốt nghiệp trung học cơ sở mà thôi!

Thấy tình thế bất ngờ thay đổi, Bạch Y Y cực kỳ không cam lòng!

Cô ta vung tay lên, vừa toan tát vào mặt Ninh Hề Nhi vừa cất cao giọng gào lên: "Mày chết đi!"

Bốp...

Âm thanh giòn giã vang lên, vang dội đến nỗi toàn bộ tiếng xì xào bàn tán đều im bặt. Tất cả mọi người đều nín thở, trợn tròn mắt nhìn sang.

Cái tát kia không hề rơi vào mặt Ninh Hề Nhi mà ngược lại, là Ninh Hề Nhi mạnh mẽ cho Bạch Y Y một cái bạt tai!

"Tôi nói rồi, đem chứng cứ ra đây! Không có chứng cứ thì chính là bịa đặt! Cô có biết tội bịa đặt, phỉ báng có khả năng bị tòa án phán ngồi tù bao lâu không? Bạch Y Y, loại người tâm lý vặn vẹo như cô nhìn ai cũng cảm thấy người ta mắc nợ cô!" Ninh Hề Nhi nói với gương mặt lạnh tanh: "Với lại, không phải cô muốn biết nguyên nhân tôi thôi học sao? Được thôi, để tôi nói cho cô biết nhé!"

Ninh Hề Nhi vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn vào cô, ngay cả Kỷ Dạ Bạch cũng nhíu mày nhìn Ninh Hề Nhi.

Con nhóc này... luôn có những lúc khiến hắn phải đau lòng vì sự bướng bỉnh của cô..

Bên ngoài đám người, lần đầu tiên trên gương mặt tuấn tú như yêu nghiệt của Cung Tu không có nụ cười hài hước nữa, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

Ninh Hề Nhi, cô thật là càng ngày càng khiến tôi hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.