Ước chừng qua mười mấy phút đồng hồ Ninh Hề Nhi mới chạy xong một vòng, khóe miệng Ngôn Dịch Thâm méo mó giật giật: "Bạn Ninh! Bạn không để Hội học sinh vào mắt đó à?"
Ninh Hề Nhi trưng ra ánh mắt vô tội, nghiêm trang hỏi: "Hội trưởng đại nhân, có phải em chạy chưa đủ chậm không? Anh yên tâm, vòng tiếp theo em sẽ cố gắng chạy chậm hơn nữa nhé!"
Ngôn Dịch Thâm: "..."
"Cô chạy hẳn hỏi tử tế cho tôi, nếu không..." Lời còn chưa dứt, Ninh Hề Nhi đã chen ngang gã, thành khẩn cất tiếng: "Hội trưởng đại nhân, em sẽ cố gắng! Anh không cần cổ vũ cho em đâu!"
Cô giơ nắm đấm nho nhỏ lên, biểu cảm tràn trề sức sống, còn con ngươi đen lấp lánh như ngọc lưu ly, lại lóe lên chút giảo hoạt.
Hừ hừ, còn lâu cô mới ngồi chờ chết.
Thế nhưng khi liếc thấy Kỷ Dạ Bạch, cô bỗng sững người.
Sao hắn lại tới đây?
Ninh Hề Nhi bĩu mỗi, chắc chắn cái tên đó tới đây để cười nhạo cô!
Tảng lờ Kỷ Dạ Bạch, cô hướng về phía Thành Du Nhiên vẫy tay, rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Thành Du Nhiên dụi dụi mắt, cô ấy nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy với Ngôn Dịch Thâm.
"Hội trưởng, bức thư tình đó là em viết cho anh, người nên chịu phạt là em!"
Ngôn Dịch Thâm chỉ thờ ơ mở miệng: "Người đưa tôi thư tình, là Ninh Hề Nhi!"
Ý gã là, gã chỉ tính toán với Ninh Hề Nhi, còn về những thứ khác gã không thèm để bụng.
Trong đầu Thành Du Nhiên chợt thoáng một ý nghĩ: Chẳng lẽ... tên Ngôn Dịch Thâm này cố ý làm khó Ninh Hề Nhi?
Kỷ Dạ Bạch cười giễu cợt, xem ra cô gái này không cần đến hắn vẫn có thể sống vui vẻ, thoải mái.
Gương mặt hắn trở về với vẻ ngang ngược lạnh lùng, khí thế vô cùng mạnh mẽ, quay lưng rời đi.
Còn chưa bước được mấy bước, xung quanh bỗng vang lên tiếng kêu thét đầy kinh sợ:
"Á trời ơi, Ninh Hề Nhi sao thế?"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận...
Ba chữ "Ninh Hề Nhi" này, chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn.
Kỷ Dạ Bạch quay lại, sắc mắt hắn sa sầm xuống, bước về phía Ninh Hề Nhi ngay tức khắc.
Ninh Hề Nhi đã dừng lại, cô chỉ cảm thấy bỗng nhiên đầu óc choáng váng vô cùng, dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ mũi, đưa tay chạm thử, liền thấy máu đỏ chói mắt.
Trong mơ hồ, tựa như nghe thấy ai đó đang gọi tên cô, rồi sau đó ý thức mất đi...
"Ninh Hề! Tỉnh lại đi!" Kỷ Dạ Bạch ôm Ninh Hề Nhi, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt hắn ôm trong lòng, trái tim bắt đầu tăng tốc đập nhanh hơn mọi khi.
Rõ ràng mới mấy phút trước, cô còn đang vui vẻ hoạt bát như thế, sao đột nhiên đã ngất xỉu rồi?
Ngôn Dịch Thâm bối rối, chỉ chạy có một vòng, còn chạy chậm như thế, hôn mê sao cho được?
Thành Du Nhiên đứng bên cạnh vọt qua như gió lốc, hốc mắt cô ấy đỏ bừng: "Hề Hề, cậu sao thế? Đừng dọa tớ chứ..."
Kỷ Dạ Bạch mím môi, khí thế tỏa ra xung quanh hắn chợt lạnh đi, ngay cả nhiệt độ tựa hồ cũng tụt mất mấy độ.
Hắn bế thốc Ninh Hề Nhi lên, rảo bước tới phòng y tế!
...
Phòng y tế...
Ninh Hề Nhi từ từ mở mắt.
Đập vào mắt đầu tiên là một màu trắng sạch sẽ, trong không khí thoảng mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
"Hề Nhi, cô tỉnh rồi." Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp ma mị, nghe rất quen thuộc.
Con ngươi đen liếc một vòng, rơi vào người hắn, Ninh Hề Nhi sửng sốt một hồi: "Cung Tu?"
Sao cậu ta lại ở đây?
Chẳng lẽ... Cậu ta cứu mình sao?
Ninh Hề Nhi phản xạ không suy nghĩ: "Cảm ơn đã cứu tôi."
Cung Tu thoáng khựng lại, suy ngẫm một hồi, gã đã biết cô hiểu lầm rồi, nhưng bản thân cũng không định giải thích, ngược lại còn nhếch môi lên: "Vậy thì... Cô muốn cảm ơn tôi thế nào đây?"
Đúng lúc này, Kỷ Dạ Bạch nghe được câu nói ấy, bước chân khựng lại ngay ngưỡng cửa.