Cảnh ăn chơi trác táng và nhảy múa điên cuồng hoàn toàn thể hiện được không khí của sự xa hoa và trụy lạc.
Cánh cửa của một căn phòng được đẩy ra, Kỷ Dạ Bạch cau mày nhìn vào.
Một cảnh tượng hỗn loạn, thể loại nào cũng có.
"Anh Kỷ, chỗ này này!"
Kỷ Dạ Bạch nhếch miệng, tìm một chỗ trống trên sô pha rồi ngồi xuống, sau đó câu được câu không nói chuyện với đám con nhà giàu mà cậu quen biết.
Trong căn phòng ánh sáng tối tăm mờ mờ ảo ảo, những bóng đèn led thi nhau quét qua khuôn mặt nghiêng tuấn tú của hắn. Thỉnh thoảng hắn sẽ nở nụ cười khiến tất cả con gái trong phòng chết ngợp bởi vẻ đẹp trai nam tính.
Lâm Vi Vi cố ý kéo bộ váy trễ ngực xuống khiến nó trông càng thiếu vải hơn, sau đó mặt dày lân la tới bên cạnh Kỷ Dạ Bạch rồi nũng nịu lên tiếng, "Anh Kỷ, em kính anh một ly nhé."
Nhất định cô ta phải có được anh chàng đẹp tựa thiên sứ thế này.
"Ồ, Tường Vi bé bỏng của chúng ta thích cậu Kỷ rồi sao?"
"Tường Vi là hoa khôi ở trường cấp III Thanh Hải đấy, anh Kỷ đúng là có phúc mà!"
Mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta khiến Kỷ Dạ Bạch không khỏi nhăn mũi chán ghét.
Lâm Vi Vi nở một nụ cười quyến rũ, "Anh Kỷ, tâm trạng anh không tốt à? Để Vi Vi đoán xem nhé, có phải vì phụ nữ không?"
Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nhìn cô ta. Thấy vậy, Lâm Vi Vi tưởng mình thông minh đã đoán đúng tâm trạng của hắn, cô ta cố ý đưa bộ ngực khủng 36D kiêu ngạo của mình cọ cọ vào người Kỷ Dạ Bạch,
"Phụ nữ ấy mà, tốt nhất đừng quan tâm nhiều quá, anh càng quan tâm thì cô ta lại càng không biết trân trọng... rồi cô ta sẽ dẫm đạp lên trái tim thật lòng của anh mà thôi. Anh Kỷ à, phụ nữ như thế không xứng với anh đâu..."
"Nói hết chưa?"
Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên khiến tim Lâm Vi Vi run lên.
Ngay cả giọng nói của người đàn ông này cũng quyến rũ như thế sao!
"Anh Kỷ không thích thì Vi Vi không nói nữa, em xin tự phạt một ly được không?" Lâm Vi Vi mỉm cười chậm rãi nâng ly uống một ngụm, bên thành ly in một dấu son môi đỏ choét, sau đó cô ta đưa ly cho Kỷ Dạ Bạch.
"Anh Kỷ à, thử uống đi nào..."
Không ít đàn ông trong phòng thầm nuốt nước miếng. Quyến rũ thế này thì đàn ông nào chịu nổi!
Ào!
Kỷ Dạ Bạch cầm lấy ly rượu rồi hắt toàn bộ rượu bên trong lên mặt Lâm Vi Vi!
"Người phụ nữ của Kỷ Dạ Bạch này còn không đến lượt người khác đánh giá!"
Lớp trang điểm của Lâm Vi Vi trở nên lem luốc, cả người sững sờ ngơ ngác như bị hóa đá, cô ta khiếp sợ nhìn Kỷ Dạ Bạch mà không dám ho he thêm một câu nào nữa.
Tiêu Hi Thần thấy vậy vội kêu người kéo Lâm Vi Vi đi, sau đó đích thân kính Kỷ Dạ Bạch một ly rượu, "Được rồi, anh Kỷ, uống miếng rượu cho bớt giận đi nào, tối nay các anh em không say không về nhé!"
"Đúng thế, không say không về!"
...
Hai giờ sáng...
Tại nhà họ Kỷ...
Khi đi ngang cửa phòng của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch bỗng phát hiện bên trong vẫn còn sáng đèn.
Ánh mắt mơ màng đầy men say lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo.
Mới về à? Đi chơi với Cung Tu tới giờ này mới về sao?
Hắn tung chân đạp tung cửa phòng ra, sau đó chậm rãi bước vào.
Ninh Hề Nhi đang nằm đắp chăn đọc truyện tranh trên giường giật mình hoảng sợ, "Kỷ... Kỷ Dạ Bạch? Đêm hôm khuya khoắt, cậu đến phòng tôi làm gì? Ôi, mùi rượu nồng nặc, cậu uống rượu đấy à?"