Nghe thấy giọng nói đầy sự tổn thương của cô, cổ họng Kỷ Dạ Bạch nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy hối hận, muốn thu hồi câu nói vừa rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới buổi sáng cô dựa vào trong lòng Cung Tu như người yêu thì cơn giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.
"Không hiểu tiếng người à? Tôi bảo cậu cút!"
Lời nói kiêu căng thô lỗ của hắn đã hoàn toàn chọc giận Ninh Hề Nhi.
"Đồ khốn!" Ninh Hề Nhi đứng chống nạnh, khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia tràn đầy sự mạnh mẽ kiên cường, "Muốn cút thì phải là cậu cút!"
Mặt Kỷ Dạ Bạch tối sầm, trên người hắn bỗng tỏa ra khí lạnh, dường như muốn nuốt chửng Ninh Hề Nhi.
Tiêu Hi Thần trốn đằng sau cánh cửa sắt trên sân thượng để rình coi hai người, cậu ta cũng khiếp sợ đến run rẩy hai chân.
"Ôi mẹ ơi, cục cưng sợ chết mất."
Thành Du Nhiên chạy tới rình coi với cậu ta cũng sợ mất hồn mất vía, "Liệu Kỷ Dạ Bạch có đánh Hề Hề không đấy? Hề Hề chỉ biết có một chiêu Thái Cực Quyền để hù dọa người khác thôi, nếu đánh thật chắc chắn sẽ thua tơi bời mất!"
"Yên tâm đi, tuy không chắc anh Kỷ có đánh con gái không, nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ không ra tay với người con gái của mình!" Tiêu Hi Thần nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Dường như để chứng minh cho lời của Tiêu Hi Thần, Kỷ Dạ Bạch tuy giận dữ muốn phát điên nhưng chỉ nới lỏng cà vạt của mình, hắn thở một hơi:
"Dạo này to gan thế à? Có tin anh đây ra lệnh một tiếng cả trường sẽ cô lập cậu không? Để cậu thưởng thức mùi vị của cái gọi là địa ngục trần gian!"
"Có sợ không hả? Hừ!" Hắn hất cằm kiêu căng nói.
Ninh Hề Nhi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Tôi tin cậu có khả năng làm như vậy, nhưng... cậu sẽ không làm thế."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Một ngọn gió thổi qua.
Kỷ Dạ Bạch rời ánh mắt sang chỗ khác trước.
Đáng chết! Con nhóc đáng ghét này! Hình như ỷ được hắn chiều chuộng nên bắt đầu không sợ trời không sợ đất gì nữa hả?
"Này! Hôm trước tôi không có đi xem buổi diễn âm nhạc với Cung Tu." Ninh Hề Nhi giải thích với giọng không được tự nhiên.
Vừa nghe xong, mắt Kỷ Dạ Bạch liền sáng rực, trong lòng vui mừng vô cùng nhưng bề ngoài hắn vẫn giả vờ như không thèm để ý, "Thì sao, anh đây không quan tâm, cậu có đi hay không thì liên quan gì tới tôi!"
Ninh Hề Nhi nghe mà phát bực, nói thế là cô đang tưởng bở à?
"Ôi ngất mất, sao tôi lại đi giải thích với cậu cơ chứ…" Ninh Hề Nhi thầm lẩm bẩm, "Dù sao thì tôi và cậu cũng chẳng có quan hệ gì với nhau."
Ninh Hề Nhi lè lưỡi bĩu môi, "Tôi nói là tôi và cậu chẳng có quan hệ gì với nhau, thế thì dù tôi có ở bên ai thì cũng không được tính là cắm sừng cậu!"
"Không có quan hệ gì? Nếu vậy thì thế này có tính là có quan hệ không?" Kỷ Dạ Bạch nhanh như chớp ôm Ninh Hề Nhi vào lòng, trong đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch dường như chứa cả một vũ trụ đầy sao, sáng lấp lánh nhìn Ninh Hề Nhi.
Khuôn mặt Ninh Hề Nhi hiện lên nét kinh hoảng, "Cậu tránh ra cho tôi!"
"Không đấy thì sao."
"Thế tôi tránh…"
Ninh Hề Nhi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng bỗng nhiên Kỷ Dạ Bạch ung dung thì thầm bên tai cô một câu, "Cậu mà dám đi một bước, tối nay tôi sẽ ngủ chung giường với cậu!"