Giọng điệu của hắn cứng rắn không cho cô bất kỳ một cơ hội để thương lượng nào, Ninh Hề Nhi trợn mắt há mồm không dám tin, "Cái tên biến thái nhà cậu! Cậu… Cậu tránh xa tôi ra!"
Kỷ Dạ Bạch hơi cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi.
Người hắn cao hơn Ninh Hề Nhi rất nhiều, trước đây lúc nào Ninh Hề Nhi cũng phải ngước lên nhìn hắn, còn lúc này, tầm mắt của hai người đã ở ngang nhau, hơn nữa còn cách nhau rất gần. Khuôn mặt Ninh Hề Nhi đỏ ửng lên trong vô thức.
Trái tim… bất giác đập nhanh hơn.
Dường như, đang chống cự cái gì đó, lại dường như, đang chờ mong cái gì đó…
Cảm giác này thật kỳ lạ… Ôi ôi cô bị làm sao thế này?
Kỷ Dạ Bạch đưa tay nghịch lọn tóc của cô, sau đó nói với giọng điệu biếng nhác, "Hôm đó cậu đi đâu?"
Ninh Hề Nhi cứng miệng, "Kệ tôi!"
Đôi mày rậm đen của hắn hơi nhướng lên, "Không đi với anh Cung Tu được nên thất vọng à?"
Ninh Hề Nhi ngẩn người.
Không đi với Cung Tu tới xem buổi diễn âm nhạc, không ngờ lại khiến cô cảm thấy một chút gì đó… may mắn.
Sao lại như thế?
Bỗng dưng cô đẩy Kỷ Dạ Bạch ra, thẹn quá hóa giận nói, "Tránh ra tránh ra! Chuyện của tôi cậu đừng quan tâm."
"Ninh Hề Nhi!" Kỷ Dạ Bạch gằn giọng thốt lên tên của cô qua kẽ răng, "Đừng quên chúng ta có hôn ước! Từ hôm nay trở đi, tránh xa cái gã Cung Tu ra cho tôi!"
Hắn không nhắc còn đỡ, vừa nhắc chuyện hôn ước, Ninh Hề Nhi lại cảm thấy khó chịu.
"Tôi sẽ không gả cho cậu đâu! Không bao giờ!"
Ai mà muốn gả cho tên khốn Kỷ Dạ Bạch chứ!
Dù sao cô đã giải thích rõ chuyện Cung Tu rồi, thế là cô quay đầu bỏ chạy, chỉ để lại một mình Kỷ Dạ Bạch đứng sững tại chỗ.
Ánh nắng ấm áp kia cũng không thể xua tan sự lạnh giá trong mắt của Kỷ Dạ Bạch.
Không gả cho hắn sao, thế cô muốn gả cho ai?
Con nhóc đáng ghét, cậu chỉ có thể là của tôi mà thôi!
…
"Hử… Hai người làm gì ở đây thế?" Trên cầu thang, Ninh Hề Nhi đụng phải hai kẻ đang rình nghe trộm.
Tiêu Hi Thần vội nói: "Tôi tới hóng gió."
Thành Du Nhiên cũng đáp: "Ừm, cậu ấy nhát gan nên tớ đến cùng cậu ấy!"
Ninh Hề Nhi im lặng.
Đúng là bó tay hai đứa bé to xác này.
Ba người cùng đi xuống lầu, khi đi tới tầng của lớp S thì bỗng nhiên bên cầu thang vang lên tiếng xô xát…
"Thả tôi ra… Á…" Một tiếng hét yếu đuối thảm thiết vang lên, rất nhanh sau đó chỉ còn lại tiếng "ưm ưm" kỳ quái, chắc hẳn người này đã bị ai đó bịt miệng rồi!
"Hừ, Diệp Thiển Hạnh, Diệp Thiển Hạnh! Để tao xem sau này mày còn dám quyến rũ bạn trai của người khác không! Đánh nó cho tao!"
"…"
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Ninh Hề Nhi không khỏi cau mày.
Tiêu Hi Thần không chịu được cảnh này bèn lên tiếng, "Này! Đều là bạn học với nhau, đừng quá đáng như thế!"
Mấy cô nữ sinh giật mình sợ hãi vội vã chạy biến đi hết.
Diệp Thiển Hạnh thê thảm lê bước ra ngoài, vừa nhìn thấy mặt của Ninh Hề Nhi, trên gương mặt cô ta liền hiện lên sự hoảng loạn.
"Cầm lấy lau nước mắt đi." Nhìn Diệp Thiển Hạnh thảm thương như vậy khiến Ninh Hề Nhi bất giác nhớ lại một người bạn trước đây…
Rõ ràng là một cô bé xinh đẹp, trong trắng, không ngờ lại bị cái thằng "Anh Long" hủy cả đời con gái!
Diệp Thiển Hạnh rụt rè nhận lấy, sau đó nhỏ giọng nói, "Cám ơn…"
Ba người Ninh Hề Nhi trở về phòng học, Diệp Thiển Hạnh vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ do dự, trăn trở.
Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt cô ta đã bị sự tàn nhẫn xảo quyệt che lấp!
Giúp đỡ cô ta thì sao, nhất định cô ta vẫn phải thực hiện kế hoạch đó!
Sau khi tan học, tại nhà họ Kỷ…
Ninh Hề Nhi tắm cho mát, sau đó ôm lấy Miêu Miêu dễ thương ngồi xem hoạt hình một lúc rồi về phòng đi ngủ, cô cuộn người trong chiếc chăn ấm áp, trông chẳng khác gì một con ốc sên đang thu mình vào bên trong lớp vỏ.
Ninh Hề Nhi nhắm mắt ngủ say, trong lúc mơ hồ, chiếc giường công chúa đột nhiên lún xuống, cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, sau đó lập tức giật bắn người tỉnh táo lại!