Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, "Cậu ngoan thì tôi bắt nạt cậu làm gì?"
Hả? Có thật không?
Mặt Ninh Hề Nhi sáng rỡ như con chó nhỏ, "Thế sau này tôi sẽ nghe lời cậu! Đại ca! Sau này tôi sẽ làm đàn em cho cậu!"
Mặt Kỷ Dạ Bạch đen như đít nồi, con nhóc đáng ghét này… thật là…
Nịnh ghê thật đấy!
Kỷ Dạ Bạch buông cô ra, sau đó lại nằm lên giường biếng nhác nói, "Chẳng phải cậu nói rất ghét anh đây sao?"
"Không có không có mà. Tôi đâu có ghét cậu." Đôi mắt cô lóe lên ánh sáng tinh quái: "Kỷ Dạ Bạch à, chúng ta thương lượng một chuyện được không, cậu về phòng cậu ngủ đi được không…"
"Ừm, anh đây phải suy nghĩ đã…"
Ninh Hề Nhi vui mừng khôn xiết, nhưng giây sau đó, cô lại bị Kỷ Dạ Bạch kéo vào trong lòng.
Hai người nằm cạnh nhau, khuôn mặt cô áp sát lồng ngực săn chắc của hắn, thậm chí cô còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn.
"Anh đây nghĩ xong rồi, muốn cùng cậu ngủ cơ!"
Ngủ với cậu cả đời!
"Ơ…" Ninh Hề Nhi khéo quá hóa vụng, cô kêu lên một tiếng tức giận, sau đó vòng tay ôm chặt lấy cổ Kỷ Dạ Bạch, cắn mạnh một cái lên người hắn.
"Đ*ch! Ninh Hề Nhi, cậu là chó à?" Kỷ Dạ Bạch quát to, "Mau thả ra!"
Không thả, tôi không thả! Cắn chết cũng không thả!
Ninh Hề Nhi dùng ánh mắt biểu thị ý nghĩ của mình cho hắn biết.
Cũng vào lúc hai người đang giằng co, một bóng người nhỏ nhắn xinh xinh đẩy cửa bước vào.
"Anh ơi, chị ơi, hai người đang chơi trò gì thế ạ?" Miêu Miêu nghiêng đầu, ngây thơ, trong sáng hỏi.
Hai người trên giường lập tức hóa đá!
"Miêu Miêu, sao em lại vào đây…" Kỷ Dạ Bạch cố gắng bình tĩnh hỏi.
Miêu Miêu ôm lấy chiếc gối nhỏ của mình, "Miêu Miêu tới tìm chị để ngủ chung, ồ, anh ơi, anh cũng tới tìm chị ngủ chung à? Trùng hợp quá rồi!"
Ninh Hề Nhi cười khan, "Đúng thế, trùng hợp quá đi mất."
Miêu Miêu mút ngón tay nhìn hai người, bỗng nhiên bé con bừng tỉnh, "Không đúng, Miêu Miêu biết rồi, hai người đang sinh em bé phải không!"