Kỷ Dạ Bạch đột nhiên đạp phanh gấp, sau đó hắn nở nụ cười nhìn về phía Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi run lẩy bẩy mở miệng, "Cậu... cậu làm gì đấy?"
Ôi trời ơi, Kỷ Dạ Bạch như thế này còn đáng sợ hơn lúc lạnh lùng gấp mấy lần!
"Đồ ngốc, tôi cảm thấy cậu nên tự bước đi trên con đường đời của mình. Xuống xe đi! Tự mà đi tới trường!"
Xí!
"Đi thì đi! Tôi đi là được rồi chứ gì!"
Kỷ Dạ Bạch nhún vai, "Đó là cậu tự nói muốn đi bộ nhé, anh đây cho phép rồi đấy!"
Ninh Hề Nhi khóc thầm.
…
Đảo mắt một ngày sắp trôi qua, đám người Kỷ Dạ Bạch và Tiêu Hi Thần đi tới sân thể dục trước.
Điện thoại Ninh Hề Nhi đột nhiên rung lên, sau khi bắt máy, đầu bên kia bỗng vang lên giọng nói gấp gáp và sốt ruột, "Cô là bạn của anh Kiều phải không? Anh ấy bị thương nặng rồi, giờ đang ở bệnh viện thành phố, cô mau tới đây đi!"
Anh Kiều?
Kiều Nam Thành à?
Ninh Hề Nhi hoảng hốt, không kịp gọi điện cho Kiều Nam Thành xác nhận đã chạy ra khỏi trường học, vẫy tay bắt một chiếc taxi.
"Anh ơi, tới bệnh viện thành phố ạ!"
Tài xế taxi xua tay liên tục tỏ ý từ chối!
Hả? Sao thế? Giờ tài xế taxi giàu có nên không thèm kiếm tiền luôn rồi hả?
Bất giác quay đầu lại, Ninh Hề Nhi bỗng ngẩn người.
Một đám người áo đen đã vây kín xung quanh cô, hèn chi ông tài xế vừa rồi không dám chở cô!
"Các người muốn làm gì? Ưm… Thả tôi ra! Các người muốn đưa tôi đi đâu?"