Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 97: Tim đập thình thịch (2)



Chết tiệt!

Giấc mơ cả đêm của hắn sao toàn là hình bóng Ninh Hề Nhi thế này!

Gương mặt hắn lạnh như băng đứng dậy đi tắm, sau đó hắn mặc đồ chỉnh tề, nhưng phòng bên cạnh vẫn im phăng phắc không một tiếng động.

Hắn đi tới gõ cửa phòng Ninh Hề Nhi, không ai trả lời, Kỷ Dạ Bạch bất giác cau mày, liền đưa tay đẩy cửa ra.

Hai chị em một lớn một nhỏ đang nằm trên giường, ngủ say sưa không biết trời đất, nước miếng chảy ra từ khóe miệng họ.

Hắn đi tới bế Miêu Miêu dậy, "Miêu Miêu, tỉnh đi nào, phải tới trường mẫu giáo rồi."

Khuôn mặt tròn trịa, mũm mĩm của Miêu Miêu cạ cạ lồng ngực của Kỷ Dạ Bạch, cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm, "Sữa, uống sữa…"

"Chờ một lát, để anh gọi con heo lười Ninh Hề Nhi dậy đã." Kỷ Dạ Bạch xoa đầu cô bé, sau đó quay sang Ninh Hề Nhi quát to, "Dậy đi!"

"Ưm…" Ninh Hề Nhi trở người sang bên kia, "Tôi… Tôi ngủ thêm năm phút nữa nhé…"

Kỷ Dạ Bạch nhìn đồng hồ, giờ vẫn còn sớm, thôi thì bế Miêu Miêu xuống nhà đã.

Kỷ Dạ Bạch cho Miêu Miêu uống hết bình sữa mà vẫn không thấy Ninh Hề Nhi xuống.

Sau khi trao cô bé mũm mĩm trong lòng cho người giúp việc, Kỷ Dạ Bạch liền đi lên tầng, Ninh Hề Nhi vẫn đang ngủ say giấc.

"Cậu là heo à? Ngủ gì mà khiếp thế!" Kỷ Dạ Bạch hất tung chiếc chăn của cô lên.

Ninh Hề Nhi lạnh đến mức co rúm người lại, tầm mắt Kỷ Dạ Bạch đặt trên người cô bỗng ngẩn ngơ.

Sau một đêm dài, áo ngủ cô đã vô cùng xộc xệch, để lộ cái bụng trắng nõn của cô ra bên ngoài, hơn nữa trước ngực…

Kỷ Dạ Bạch lặng lẽ lấy chăn đắp lại lên người cô.

Thôi bỏ đi, cùng lắm là xin nghỉ phép cho cô ấy thôi.

Bước chân Kỷ Dạ Bạch vội vàng rời khỏi phòng, hai tai hắn đã ửng lên màu đỏ rất đáng nghi.



Sau khi Kỷ Dạ Bạch tao nhã ăn xong bữa sáng, đột nhiên trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Ninh Hề Nhi nhảy hai ba bậc thang chạy xuống, "Chào buổi sáng!"

Kỷ Dạ Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, khóe miệng hơi co giật.

Căn thời gian chuẩn thật đấy.

"Đi thôi." Hắn quăng cặp sách cho Ninh Hề Nhi, "Giữ cho chắc."

"Tên khốn nạn…" Ninh Hề Nhi khó chịu lầm bầm.

Trên đường đến trường, Kỷ Dạ Bạch như lơ đãng nhắc tới một chuyện, "Buổi chiều đội bóng rổ của trường có trận đấu đấy."

"Ừ."

"Cậu phải đi đấy."

"Tại sao?" Ninh Hề Nhi khó hiểu.

"Để mang quần áo cho anh đây!" Kỷ Dạ Bạch nói với giọng không cho phép từ chối.

Ninh Hề Nhi trừng mắt nhìn hắn, "Để xem tâm trạng đã."

Két!

Kỷ Dạ Bạch đột nhiên đạp phanh gấp, sau đó hắn nở nụ cười nhìn về phía Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi run lẩy bẩy mở miệng, "Cậu... cậu làm gì đấy?"

Ôi trời ơi, Kỷ Dạ Bạch như thế này còn đáng sợ hơn lúc lạnh lùng gấp mấy lần!

"Đồ ngốc, tôi cảm thấy cậu nên tự bước đi trên con đường đời của mình. Xuống xe đi! Tự mà đi tới trường!"

Xí!

"Đi thì đi! Tôi đi là được rồi chứ gì!"

Kỷ Dạ Bạch nhún vai, "Đó là cậu tự nói muốn đi bộ nhé, anh đây cho phép rồi đấy!"

Ninh Hề Nhi khóc thầm.



Đảo mắt một ngày sắp trôi qua, đám người Kỷ Dạ Bạch và Tiêu Hi Thần đi tới sân thể dục trước.

Điện thoại Ninh Hề Nhi đột nhiên rung lên, sau khi bắt máy, đầu bên kia bỗng vang lên giọng nói gấp gáp và sốt ruột, "Cô là bạn của anh Kiều phải không? Anh ấy bị thương nặng rồi, giờ đang ở bệnh viện thành phố, cô mau tới đây đi!"

Anh Kiều?

Kiều Nam Thành à?

Ninh Hề Nhi hoảng hốt, không kịp gọi điện cho Kiều Nam Thành xác nhận đã chạy ra khỏi trường học, vẫy tay bắt một chiếc taxi.

"Anh ơi, tới bệnh viện thành phố ạ!"

Tài xế taxi xua tay liên tục tỏ ý từ chối!

Hả? Sao thế? Giờ tài xế taxi giàu có nên không thèm kiếm tiền luôn rồi hả?

Bất giác quay đầu lại, Ninh Hề Nhi bỗng ngẩn người.

Một đám người áo đen đã vây kín xung quanh cô, hèn chi ông tài xế vừa rồi không dám chở cô!

"Các người muốn làm gì? Ưm… Thả tôi ra! Các người muốn đưa tôi đi đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.