"Cục trưởng Lưu, đây là em gái mới tới nơi này của chúng tôi,
Barbara." Giọng điệu quyến rũ của mẹ tang cũng muốn làm cho xương cốt của người ta mềm đi, Bạch Dạ giả là nhân viên phục vụ, bưng mâm đựng trái cây đi vào thì rùng mình một chút, cậu thật sự bội
phục ông thầy bảnh bao lại có thể cho mình cái tên vừa ngây thơ
lại khêu gợi như vậy, rất có dũng khí.
"Nào, Barbara, vị này là cục trưởng Lưu, tối nay em phải phục vụ
tốt cho tôi nhé." Mẹ tang đẩy ông thầy bảnh bao ngồi ở bên cạnh Cục
trưởng Lưu, "Cục trưởng Lưu anh xem đây là em gái của chúng tôi,
muốn dáng người có dáng người, muốn tướng mạo có tướng mạo, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của anh nha, ha ha. . . . . ."
"Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy các người nữa, Cục trưởng Lưu có chuyện thì ngài gọi tôi nhé" mẹ tang đứng dậy thấy Bạch Dạ giả
nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh, kinh ngạc nói: "Cậu đứng ở chỗ này làm gì, nơi này không có chuyện của cậu lui ra đi!"
Bởi vì đèn trong phòng VIP rất mờ, nên bà ta cũng không thấy rõ
Bạch Dạ là một người da trắng, Bạch Dạ gật đầu một cái, rồi cầm mâm đựng trái cây đi ra ngoài ——
Mẹ tang cũng xoay người rời đi, trong phòng VIP có mấy em gái chịu
lạnh nhạt cũng ân cần mời rượu Cục trưởng Lưu, mà ông ta lờ đi không
thèm để ý tới, nhưng lại đang đắm đuối vuốt tay của ông thầy bảnh
bao, bon họ đành phải ca hát tự tìm niềm vui riêng cho mình.
"Người đẹp, tay của em thật trơn nha." Cục trưởng Lưu cũng sắp chảy nước miếng xuống.
"Ai nha, người ta gọi là Barbara á." Lão sắc quỷ, t*ng trùng đã lên
đầy não rồi. Ông thầy bảnh bao thừa cơ thu hồi tay của mình, "‘ ngưu ’ cục trưởng, người ta mời anh." Anh cố ý nói mập mờ không rõ, mới có vẻ
yếu ớt.
"Được được được ——"
Mặc dù giọng nói của người đẹp này hơi ồm ồm, nhưng là người đúng
giờ, cho nên Cục trưởng Lưu cũng không để ý, không một chút ý thức
nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
Ông thầy bảnh bao rót cho lão ta một ly rượu, sau đó thần không
biết quỷ không hay mà đem một viên thuốc bỏ vào trong rượu, sau đó anh
lại tự mình rót một ly, đưa ly rượu có độc kia cho lão ta, nũng nịu nói, ", ‘ Ngưu ’ cục trưởng." Hai người đụng ly một cái, ông thầy bảnh bao mỉm cười nhìn lão ta uống rượu không dư một giọt.
"Ngưu cục trưởng, tửu lượng của ngài thật là tốt."
Anh tức thời tán dương một câu, mắt thấy Cục trưởng Lưu lại muốn
động tay động chân rồi, anh vội vã lên tiếng nói: "Ai nha, đau bụng
quá, Ngưu cục trưởng tôi xin lỗi trước vì đã không tiếp được."
"Được, mỹ nhân tôi chờ em." Cục trưởng Lưu mở to đôi mắt mong ngóng nhìn anh nói.
Ông thầy bảnh bao hơi gật đầu một cái, đứng dậy lộ ra một tia cười
gian, rồi kéo cửa phòng VIP ra, Bạch Dạ đang dán vào cửa nghe lén thì thiếu chút nữa đã ngã xuống, cũng may cậu có võ công nên đã trụ chân
đứng vững được, sau đó lập tức cúi đầu lui sang một bên.
Ông thầy bảnh bao chỉ cho rằng cậu tò mò nghe lén, tức thì không để ý đến cậu nữa mà nhanh chóng rời đi ——
Bạch Dạ ngẩng đầu thấy “cô” đi, tâm rét lạnh rồi đẩy cửa phòng VIP
ra, chỉ thấy Cục trưởng Lưu ngủ ở trên ghế sa lon, những các cô gái
này vẫn còn đang vui vẻ ca hát, cậu nhảy qua mấy bước, rồi dò thử một
chút lên cánh mũi của lão ta, chết rồi.
Những cô gái này xoay người lại nhìn, chỉ thấy trong lỗ mũi của
Cục trưởng Lưu, rồi trong miệng để chảy máu ra, thì sợ tới mức thét
chói tai.
"Chết người, chết người ——"
Từng người một liều mạng chạy trốn ra bên ngoài, rồi miệng còn kêu la lớn hơn, Bạch Dạ đứng dậy đang chuẩn bị rời đi, thì không ngờ lúc này bốn năm tên cận vệ trong tay cầm súng lục xông tới, thấy thế, Bạch Dạ vội nhanh nhẹn núp ở phía sau ghế sa lon, tránh thoát mưa bom bão đạn,
cậu lấy súng lục ra, ở phía sau lặng lẽ di chuyển thân thể, khi súng của bạn họ ở thời điểm yếu nhất, thì cậu nhảy ra bên cạnh, ngắm một phát
chính xác, sau mấy phát thì đã bắn bọn họ ngã xuống đất.
Còn không đợi cậu lấy lại hơi thở, thì lại có một nhóm người xông
tới, lần này hỏa lực lớn hơn, ghế sa lon cũng đã đi nửa cái đầu, hỏa lực và nhân lực của đối phương qúa mạnh, cứng đối cứng thì nhất định Bạch
Dạ không thể chống đỡ được, nơi này là lầu hai, mà vị trí cậu đối mặt
lại đúng lúc là cửa sổ, hít một hơi thật sâu, Bạch Dạ trang bị thêm
đạn cho súng, rồi giơ súng lên, cậu hướng về phía bên cạnh nả một phát
súng, cũng chính là một phát này, đã phân tán lực chú ý của bọn cận vệ,
thừa cơ hội cậu nhảy một bước, bay vụt ra khỏi cửa sổ ——
Phanh!
"Anh yêu, động đất sao?" Ở bên trong xe người phụ nữ hỏi người đàn ông.
"Hình như không phải, giống như là bị thiên thạch đập trúng mui xe." Người đàn ông nói.
"Thiên thạch, rất quý nha, vậy không phải là chúng ta phát tài sao." Vẻ mặt người phụ nữ vui mừng nói.
"Trên lý thuyết là như vậy!" Nhưng trên thực tế thì không phải như thế.
"Xuống xe." Bạch Dạ từ dưới mui xe, hướng về phía cửa xe của họ quát lớn.
"Người anh em, xin hỏi anh là ai?" Người đàn ông run run rẩy rẩy lộ ra hàm răng trắng.
"Nếu không xuống xe, tôi sẽ nổ súng." Bạch Dạ không có thời gian dài dòng với bọn họ, hạ cảnh cáo cuối cùng.
"A ~ đừng nổ súng, chúng tôi xuống xe, chúng tôi xuống liền." Người
phụ nữ sợ tới mức thét chói tai, kéo tay của người đàn ông đi.
Cậu mới vừa ngồi lên xe, thì phía sau tiếng đạn liền vang lên dày
đặc, Bạch Dạ mãnh liệt đạp chân ga một cái, rồi lái xe đi ——
Mà hung thủ giết người thực sự, ông thầy bảnh bao đã ngồi vào xe
sau đó dỡ xuống toàn bộ trang phục phụ nữ, lấy điện thoại di động ra,
rồi phát cho đối phương một tin nhắn.
Nhiệm — vụ — hoàn — thành.
Lúc này, Kiều Lệ Vũ đang ở bờ biển Mĩ quốc thưởng thức phong cảnh
liếc mắt nhìn tin nhắn, khóe miệng dâng lên một nụ cười nhàn nhạt.
Lộ Lộ, thật xin lỗi, anh chỉ có thể làm cho em được đến thế này thôi.
Anh buồn phiền nhìn về phía điện thoại một lúc, rồi sau đó dùng sức ném đi, điện thoại đã chìm vào đáy biển!
Mục đích anh làm như vậy, chỉ là nghĩ Tô Lộ có thể chết được yên một
chút, bởi vì đã có người cùng chôn theo cô ấy rồi, mặc dù cái chết của
người kia cùng với chuyện này chỉ là có quan hệ gần thôi. . . . . .
————————————————� �—
"Thầy, đêm hôm khuya khoắc mà thầy đi đâu vậy hả ?" Ông thầy bảnh
bao mới vừa về nhà nằm xuống, thì cậu bé mở mắt và chất vấn .
"Thầy vẫn ngủ mà." Anh không biến sắc mà cười cười.
Cậu bé cong miệng lên, "Thầy gạt người, con mới vừa tỉnh lại cũng không thấy thầy."
"A, có thể lúc ấy thầy đi tưới nước cho hoa."
"Thầy, thầy lại phát điên."
"Ừ, có chút, tiểu QQ mau ngủ đi, ngày mai còn phải lên lớp." Anh vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Cậu bé ôm chặt lấy anh nói: "Thầy, mới vừa con có một giấc mộng rất đáng sợ."
"Cái gì mộng đáng sợ, nói cho thầy nghe một chút đi."
"Con mơ thấy. . . Mơ thấy thầy là yêu quái ăn thịt, thầy muốn ăn con."
"Ách ~ Thầy đẹp trai như vậy, sao có thể là yêu quái, con cố ý tổn hại thầy à!"
"Không có, con thật sự mơ thấy thầy là yêu quái ăn thịt." Cậu bé
lại ôm chặt anh, ngẩng đầu lên trong ánh mắt có sóng gợn lăn tăn nhìn
anh, "Thầy, nếu như thầy thật sự là yêu quái ăn thịt, thầy sẽ ăn con
sao?"
"Sẽ không." Ông thầy bảnh bao không chút nghĩ ngợi mà nói.
"Tại sao, thầy là yêu quái 诶, yêu quái là không có tình cảm." Nghĩ đến lời nói của Bạch Dạ , thì cậu đau lòng.
Nếu như nói ông thầy bảnh bao thật sự không có tình cảm với mình,
tại sao phải đối với cậu tốt như vậy, cậu tùy tiện đùa bỡn thầy thế nào, thầy cũng sẽ không tức giận, sẽ không giận, mỗi lần đều cố ý làm thức
ăn cậu thích ăn nhất, gặp nguy hiểm thì thầy liều mình bảo vệ cậu, nếu
như không phải là thích cậu, tại sao thầy phải đối với cậu tốt như vậy? ?