Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 107: Vô Song mang thai



"Ai nói yêu quái không có tình cảm, tiểu QQ thầy nói cho con biết nha ~ yêu quái cũng là mẹ sinh ra, cũng có tình cảm." Ông thầy bảnh bao cũng ôm chặt cậu, hai người mặt dán mặt. "Yên tâm đi, chắc chắn thầy sẽ không ăn con, con ngoan như vậy, thầy mới không nỡ làm tổn thương con."

"Thật sao, thầy ơi, mỗi ngày con đều trêu chọc thầy, thầy còn cảm thấy con đáng yêu sao?" Cậu cũng cảm thấy mình rất hư, rất thiếu đạo đức , đem vui vẻ xây dựng lên trên sự đau khổ của người khác.

"Có thể trêu chọc thầy, chứng minh là con thông minh."

"Thầy à, thầy thật tốt." Cảm động xong rồi, cậu bé lại không đứng đắn , "Thầy hẳn là tiện da trong truyền thuyết nhỉ."

". . . . . ." Ngổn ngang trong gió, anh đang an ủi nó, còn nó thì ngược lại chửi anh, tiểu tử này thật không đáng để người ta đồng tình.

"Hì hì ~" Q Tử cười cười, lại nhắm mắt lần nữa, lần này là thật sự mệt mỏi, sau khi ngủ còn mơ hồ nói mớ , "Thầy, con cũng thật sự thích thầy."

"Bé ngoan, thầy sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ con." Ông thầy bảnh bao ở trên trán cậu hôn một cái, ôm chặt thân thể nhỏ của cậu, trong mắt có nước mắt lấp lánh. . . . . .

————————————————� �—

Một tháng sau!

"Vô Song, cùng tập đoàn Hoa kiều hợp tác mở rộng dự án, cô làm rất khá."

Trong phòng làm việc Chủ tịch, Đông lão đối với Vô Song là biểu hiện cực kỳ hài lòng, "Bên làng du lịch CASS, vẫn tiếp tục do cô phụ trách tới cùng, có ý kiến không?"

"Không có ý kiến." Vô Song mỉm cười.

"Tốt lắm, cô về nhà thi dọn một chút, buổi chiều lên đường đi."

"Dạ, Chủ tịch hẹn gặp lại."

"Ừ, lên đường bình an." Đưa mắt nhìn Vô Song rời đi, ông cụ mỉm cười trên khuôn mặt tăng thêm vài phần tán thưởng.

Về đến nhà, Vô Song vừa dọn dẹp quần áo, vừa gọi điện thoại cho Đông Bác Hải, vừa mới bắt đầu thì không có người nhận, sau đó là tắt máy.

Không tìm được anh, cô lấy điện thoại gọi cho thầy giáo bảnh bao, mặc dù cô chưa từng thấy thầy giáo bảnh bao trong miệng con trai, nhưng con trai thường cách năm ba bữa lại chạy đến nhà người ta, chắc thầy giáo đó rất tốt, muốn anh ta chiếu sóc con trai giúp mấy ngày, chắn anh ta cũng sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ!

Cô lo lắng trong khi chờ đợi, thì đối phương tiếp điện thoại, "A lô ~"

Vô Song ngẩn ra, giọng nói này sao lại có cảm giác quen thuộc ~ là cô nghe nhầm đi.

"A lô ~" đối phương lại hỏi một tiếng, lần này giọng rất xa lạ, cô thở phào nhẹ nhõm, thật sự là chính mình nghe nhầm rồi.

"A lô, xin hỏi là thầy giáo âm nhạc phải không? Tôi là mẹ của Chúc Sứ, tôi muốn làm phiền thầy một chuyện, hiện tại tôi phải đi ra vùng khác một chuyến, có thể phải đi chừng mấy ngày, muốn làm phiền thầy chăm sóc con tôi dùm, có được không?"

"Không thành vấn đề."

"Thật sự, thật cám ơn ngài, vậy thì làm phiền ngài rồi."

"Không phiền."

"Vậy cứ như thế đi, có chuyện thì ngài gọi điện thoại cho tôi, tôi mở máy 24h."

"Được."

"Cám ơn ngài, thật sự là rất cảm tạ, hẹn gặp lại."

Vô Song cúp điện thoại, mà hưng phấn không thôi, không nghĩ tới thầy giáo lại dễ nói chuyện như thế, con trai đã có người chăm sóc rồi, thì cô cũng có thể yên tâm công tác.

"Nói, làm gì mà sợ nhận điện thoại của mẹ người bạn nhỏ cứt heo như vậy?" Đồng nghiệp nghe điện thoại giúp ông thầy bảnh bao dò hỏi.

"Cậu biết gì chứ ~"

"Tôi còn tưởng rằng người trẻ tuổi như cậu thật sự không gần nữ sắc, thì ra trong lòng đã có đối tượng rồi, thích cô ấy như thế, sao không dám nói với cô ấy, cô ấy có thể phó thác con trai cho cậu chăm sóc, ha ha ~ tiểu tử ngốc, cơ hội của cậu tới rồi."

"Cơ hội gì?"

Người đàn ông mặt mày hớn hở miêu tả cho anh: "Cơ hội đến gần cô ấy, thừa lúc cơ hội này làm cho con trai của cô ấy gãy xương, hoặc là bể đầu gì đó, sau đó giả vờ mượn lý do phụ trách, mỗi ngày sớm chiều đều có thể ở chung với cô ấy, đến lúc này hai người còn không bị điện giật sao."

"Mẹ kiếp, trước tiên tôi phá hủy đi." Loại chủ ý cùi bắp này mà cũng có thể nghĩ ra được, lại còn là gương tốt làm người, quả thực là nguy hại cho thiếu niên.

Vô Song lại bấm điện thoại cho Đông Bác Hải một lần nữa, vẫn là tắt máy, cô chau chặt chân mày nhìn điện thoại, anh đã nói qua, số này mở máy 24h. . . . . .

"Vô Song tiểu thư, đồ thu xếp xong chưa?" Tài xế phụ trách đưa cô đến sân bay đi tới dò hỏi.

"Ách ~ xong rồi." Vô Song cất điện thoại xong, rồi gượng cười.

"Chỉ những thứ này à, tôi cầm giúp cô." Tài xế chủ động mang cái valy của cô, đi ra ngoài ~ cô cũng chuẩn bị đuổi theo, thì đột nhiên, trong dạ dày buồn nôn muốn ói, cô che miệng, đi vào toilet.

Phun một lúc lâu, rồi cô mới ôm bụng đi ra ngoài, tài xế thấy thần sắc cô không tốt, thì hỏi: "Vô Song tiểu thư, ngài không thoải mái sao, nếu không tôi đưa ngài đi bệnh viện trước xem một chút nha?"

"Không sao, có thể là ăn đồ hỏng, phun ra rồi cũng dễ chịu hơn nhiều, đi thôi." Cô thản nhiên cười, rồi ngồi lên xe, có lẽ liên quan đến không khí ngột ngạt ở trong xe, nên cô vẫn cảm thấy trong dạ dày buồn nôn muốn ói, nôn nhiều lần cũng nôn không ra được.

Chú tài xế nhìn thấy có chút không chịu được, nên đề nghị: "Vô Song tiểu thư, vẫn là tôi đưa ngài đi bệnh viện trước để kiểm tra một chút."

"Nôn ~" thật sự khó chịu cực kỳ, nên Vô Song cũng không còn cự tuyệt nữa.

Phòng phụ khoa ——

"Tiểu thư chúc mừng cô mang thai?" Bác sĩ nữ cười nói.

"Mang thai?" Vô Song giật mình trừng lớn hai mắt, cô ~ cô mang thai?

"Đúng vậy, thai nhi của tiểu thư đã được ba tuần rưỡi rồi, trước mắt tình trạng thân thể của ngài cũng không tệ lắm, thai nhi rất khỏe mạnh."

"Cám ơn." Cô cảm giác giờ phút này mình giống như là ngồi ở trên mây vậy, cả người đều chóng mặt, đầu trống rỗng, trong ý thức chỉ có hai chữ, ‘ mang thai ’.

Cô lại chưa kết hôn mà có con ~~ a a a a a a a, rối rắm!

Cô hỗn hỗn độn độn mà đứng dậy, cầm tờ đơn đi vài bước thì lộn trở lại hỏi, "Bác sĩ, cần chú ý điểm gì không?" Sau khi cô tiêu hóa được sự thật, thì tuyệt đối không gạt bỏ đứa bé này, trong tiềm thức còn có một vẻ vui mừng, mới có thể ngốc mà phải đi hỏi chuyện đã biết rõ còn cố hỏi, không phải là cô đã sanh con rồi sao, nên chú ý những thứ gì hẳn là cô nên biết.

Bác sĩ nữ vẫn rất có trách nhiệm mà nói cho cô biết một chút cấm kỵ khi phụ nữ có thai, sau khi lấy được đáp án, thì Vô Song cảm kích đến nỗi liên tục nói cảm tạ, xoay người ở trên mặt là không che dấu được hưng phấn, cô cúi thấp đầu, vuốt sinh mệnh nhỏ ở trong bụng, đang suy nghĩ, sau khi Đông Bác Hải biết cô mang thai, thì sẽ là phản ứng gì. . . . . .

"A ——"

Lúc này, có một cô gái cầm hóa đơn đi tới, đúng lúc đụng phải cô, nhưng mà hai người đều không có gì, chỉ là hóa đơn trong tay cô gái bị đụng rớt, nên Vô Song lập tức nói xin lỗi , bởi vì là cô không có nhìn đường, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

"Không sao." Cô gái cũng rất thấu tình đạt lý, nên cũng không trách tội cô.

Vô Song ngồi xổm người xuống, nhặt hóa đơn trên đất lên giúp cô ấy, thì lúc thấy hai chữ mang thai, cô ngẩng đầu liếc nhìn cô gái, đứng dậy mỉm cười nói, "Chúc mừng cô."

"Không có gì đáng để chúc mừng ." Cô gái nhận lấy hóa đơn từ trong tay của cô, trên mặt không che dấu được chua xót, vội vã vào phòng phụ khoa.

Mặt buồn bã của cô gái khiến Vô Song không khỏi nghĩ đến Mặc Noãn, nhưng là Noãn muốn giữ đứa bé, còn cô gái kia vừa nhìn thì chính là rất ghét bỏ đứa nhỏ trong bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.