Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 122: Yêu sự thật ở trước mặt (12)



“Anh Q Tử, cái này tặng cho anh.” Sau khi tan học, một vài cô bé đầy thẹn thùng cầm một hộp sôcôla đi tới trước mặt Q Tử đang dọn dẹp sách vở, cười một tiếng, và nhân tiện thiếu một vài cái răng.

“Ách.

.

.

Cám ơn.” Cậu nhóc tuyệt đối là một thân sĩ, mà định nghĩa của thân sĩ chính là ai đến cũng không cự tuyệt, cho nên cậu đưa tay nhận lấy sôcôla.

Cô bé vui mừng, hai mắt toả ra trái tim bong bóng hồng nũng nịu mà nói: “Anh Q Tử, em cháo anh.” Chú ý không phải là sai chữ, là do cô bé thiếu răng nên đọc nhấn rõ từng chữ không rõ ràng.

Cậu bé nhìn cũng chưa từng nhìn cô bé một cái, bộ dạng vội vã mở cái hộp sôcôla ra, nếm một miếng là vị tinh khiết, cậu thất vọng đem sôcôla trả lại cho cô bé, “Lần sau đưa vị hạnh nhân, mẹ tớ thích ăn.” Cậu lấy điện thoại di động ở trong túi trên lưng tới, “A lô?” “Con trai, cha đã tới cửa trường học đón con.” “A ~” Cậu nhóc ngẩn ra, rồi trả lời lại: “Dạ, cha chờ con một chút, con lập tức đi ra.” Cúp điện thoại, cậu liền hóa thân thành một cơn lốc xoáy chạy như bay ra ngoài.

Mép váy của cô bé hỗn độn ở trong gió một phen, lại cảm thấy tư thế chạy trốn của Q Tử, “Rất đẹp trai nha!” “Tiểu QQ.” Cậu ra cửa, vừa đúng lúc đụng vào thầy bảnh bao đang chặn cậu lại, hôm nay thầy bảnh bao so với quá khứ càng lẳng lơ hơn, quần da màu đen ôm sát, mặc tây trang đuôi cá, ánh mắt ngời sáng cũng không mở ra được, một đầu hoa bắp nổ tung, còn có một dây cột tóc cột lại, khi giơ tay nhấc chân đều là âm dương đan vào.

Dùng hai chữ tổng kết: nhân yêu! (gay) Cho là mình nhìn lầm rồi, cậu bé nhăn nhăn mí mắt, định thần nhìn lại, “Thầy bảnh bao?” “Có phải cảm thấy thầy càng ngày càng sành điệu, càng ngày càng đẹp trai hay không.” Đôi tay ông thầy bảnh bao ôm lấy cái ót, thân thể nghiêng về phía trước lồi, bày ra tạo dáng tự nhận rất có model thật ra thì vô cùng lẳng lơ, thiếu chút nữa cậu nhóc muốn ói.

“Nôn ~” Cậu cong người làm ra hình dáng muốn nôn mửa.

“Có sao?” Ông thầy bảnh bao thu lại hình dáng khêu gợi, trêu chọc nói.

“Thầy à, có cũng là thầy!” Cậu nhóc cũng không ngần ngại cười giỡn với anh.

“Yên tâm đi, thầy sẽ chịu trách nhiệm cho.” Anh cười hai tiếng ha ha, cậu nhóc lại vội vã đi không dây dưa với anh nữa, cậu mới vừa bước chân, thì bị ông thầy bảnh bao bắt trở về, “Tiểu QQ hôm nay thầy muốn mời con đến nhà chơi.” “Hôm nay à, không được, cha con muốn đón con đi ăn cơm, hôm nào đi thầy, a ~ hôm nào thầy không mời con cũng tự đến.” “Ai ~” Nhìn bóng lưng Q Tử đi xa, ông thầy bảnh bao thở dài một cái, hôm nay là sinh nhật của anh, anh thật sự rất muốn rất muốn cậu ấy có thể cùng với anh trải qua.

Lúc sắp chạy ra cửa trường, cậu dừng chân ngắm nhìn xe của cha một chút, Đông Bác Hải thấy con trai đi ra, anh nhấn cửa sổ xe xuống, phất phất tay với cậu bé, cậu nhóc hưng phấn quá mức, chạy quá nhanh mà không có nhìn đường, nên đụng phải thầy giáo thể dục, hai người ôm vào lòng —— “Ơ, là Chúc Sử a, trẻ con chạy nhanh như vậy, không nhìn đường là rất nguy hiểm đó.” Nói lý ra ông thầy này và ông thầy bảnh bao coi như là bạn bè thân thiết, cho nên đối với Q Tử cũng là đặc biệt chú ý, rất quen thuộc.

“Thật xin lỗi thầy, con không có thời gian.” Cậu lễ phép nói câu xin lỗi.

“Vội vàng đi mua quà tặng cho thầy Tiểu Kỳ à? Nhóc con ngoan, không nhìn ra con lại còn rất hiểu chuyện!” Thật sự là không uổng phí Chúc Kỳ thương cậu nhóc như vậy, nhất thời hưng phấn, ông thầy thể dục không nhịn được mà dùng sức xoa loạn lên hai cái gò má của cậu nhóc.

“Quà.

.

.

Quà tặng.

.

.

.

.

.

Cái gì.

.

.

.

.

.

Quà tặng gì?” Bị anh ta xoa, Q Tử đọc nhấn từng chữ đều không rõ ràng, sinh nhật thầy bảnh bao đến nhanh thế sao? “Tiểu Kỳ không có nói cho con biết, hôm nay cậu ấy muốn mời con đi tham gia sinh nhật sao?” Thả tay xuống, thân thể của ông thầy thể dục nửa ngồi, nghi ngờ theo dõi cậu bé nhíu nhíu mày, không đúng nha, cái tên kia thích tên nhóc xấu xa này như thế, sao lại không gọi nó tới ăn mừng sinh nhật với cậu ấy chứ.

“Hôm nay sinh nhật thầy bảnh bao?” Q Tử giật mình trừng lớn hai con mắt sáng ngời, nháy mấy cái mới giật mình, khó trách mới vừa rồi thấy thầy ăn mặc bảnh bao như vậy, thì ra hôm nay là sinh nhật của thầy! Ách.

.

.

.

.

.

Cậu bé lại khó khăn rồi, cha vẫn chờ cậu cơm nước xong, thì một nhà ba người lãng mạn dạo phố đùa bỡn ! ! “Bạn học Chúc Sử, thầy hỏi con nha, con cảm thấy thầy Tiểu Kỳ này như thế nào?” Thầy thể dục đứng dậy cong người, chổng mông lên đem tay khoác lên trên bả vai của cậu, cười đến cực kỳ quyến rũ.

“Trừ ăn mặc chưa ra hình dáng gì, tính khí tốt giống như mấy người giả gái, thật ra thì người rất tốt.” Cậu nói thật.

“Xinh đẹp, bạn học Chúc Sử con đánh giá quá chính xác rồi.” Nịnh bợ một câu, thầy lại nói: “Vậy con thích cậu ấy sao?” “.

.

.

.

.

.” Câu bé không rõ mà nhìn anh ta, bộ dạng giống như nhìn người ngoài hình tinh, ôm thân thể nhỏ của mình nói, “Thầy, con vẫn là mầm non tương lai, hơn nữa hướng giới tính của con tuyệt đối bình thường.” “Thầy có nói con không bình thường sao?” Thật mờ mịt nha, hình như anh không có nói cậu bé như vậy mà! “Thầy vô duyên vô cớ hỏi con có thích thầy bảnh bao hay không, chẳng lẽ không phải muốn nói cho con biết, thầy bảnh bao có sở thích quái gở, thích đứa trẻ mầm non giống như con sao?” Đã nói không có chuyện mà ân cần, thì không phải gian xảo tức là đạo chích, thầy bảnh bao đối với cậu tốt như vậy, thì ra là đối với cậu không hề có ý tưởng thuần khiết? ! Nôn mửa, nôn mửa, nôn mửa.

.

.

.

.

.

“Ách!” Thầy thể dục còn bị cậu làm cho hôn mê, một hồi tiếng còi ô tô thúc giục vang lên, lúc này anh mới lấy lại tinh thần, giải thích: “NO/NO/NO/NO/NO.

.

.

.

.

.

Bạn học Chúc Sử, con hiểu lầm ý của thầy, ý của thầy là.

.

.

.

.

.

là .

.

.

.

.” Hình như là con gái bình thường đều chứơng mắt đàn ông bảnh bao như vậy! “Là cái gì thầy?” Hai con mắt của cậu bé tròn lên nhìn anh, chờ giải thích.

“Ách.

.

.

.

.

.

A, đúng rồi, thầy Tiểu Kỳ muốn thầy nói cho con biết, tối nay cậu ấy muốn mời con.

.

.

.

.

.

Với mẹ con cùng nhau tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy, Tiểu QQ, thầy Tiểu kỳ thích con như vậy, con không thể không nể mặt của cậu ấy nha!” “A ~” Q Tử đáp một tiếng thật khó khăn, ánh mắt sắc bén kia của thầy thể dục liền cho cậu thấy, cậu dám nói ‘ không đi ’ đoán chừng có thể thầy sẽ cắt đứt cổ của cậu.

“Vậy buổi tối gặp, bái bai, ha ha.” Thầy thể dục phất tay bye bye với cậu, nhưng nụ cười u ám kia của cậu bé lại bay vào lỗ tai anh, thật lâu không thể tản đi ~~ “Lạnh quá!” Lạnh run một cái, cậu bé ngẩng đầu liếc nhìn cha từ trong xe xuống, xoay cổ qua, chỉ thấy ở đó quốc kỳ bay bay ở trên đài, thầy bảnh bao đứng yên giống như tượng điêu khắc, mặc cho ngổn ngang trong gió.

“Ai, thật thê lương ~” không nhịn được, cậu bé cảm khái một tiếng.

Quay cổ về, cậu dứt khoát bước về phía cha, đi tới đi tới cậu bắt đầu chạy chậm, giang hai cánh tay hô to một tiếng: “Cha.” Tay của Đông Bác Hải đang chuẩn bị đốt thuốc dừng lại, thả thuốc lá vào trong túi, cũng giang hai cánh tay chuẩn bị tiếp đón con trai ở phía trước chạy đến.

Mắt thấy sắp ôm, thì đột nhiên bay ngang tới một vỏ chuối, cậu bé dẫm lên một cước và một tiếng ‘ phù phù ’, té nhào vào trước giày da của Đông Bác Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.