Đám ngừơi vây quanh bàn đánh bạc tầng tầng lớp lớp, chiều cao của
cậu nhóc so ra thấp hơn người ta một nửa, phải rất là cố hết sức mới có
thể chen vào, lúc này Bạch Dạ và Ảnh Tử đi tới gạt những người cản đường để cho cậu bé đi vào, Ảnh Tử còn thuận tay kéo một cái ghế tới cho cậu
bé ngồi xuống.
Bàn đánh bạc là hình chữ nhật, mà lúc này cậu bé lại đúng lúc ở vị
trí chính giữa, cậu bé nghiêng về phía bên trái nhìn, một người đàn ông
mặc quần áo chỉnh tề đang đánh bài, khoảng chừng ba mươi tuổi, để một
mái tóc húi cua, trong miệng ngậm một điếu thuốc lớn, gã ta trông giống
như một tên thủ lĩnh thổ phỉ, trái ôm phải ấp, vừa nhìn thì biết không
phải là thứ tốt.
Cậu bé nhún nhún vai hiển nhiên là không có hứng thú với gã ta!
Cậu bé nhìn lại bên phải, thì con ngươi bỗng trợn to, và kinh ngạc đến không thể tưởng tượng nổi ——
Dĩ nhiên là cô bé này xấp xỉ tuổi cậu bé!
Cô bé có một mái tóc đen đẹp như rong biển, khuôn mặt hình trái
xoan, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh to hiện lên ánh sáng sắc bén
đang nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, dưới sống mũi thanh tú là
cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng mấp máy, đôi bàn tay trắng như phấn đặt ở trên bàn đánh bạc đang siết chặt.
Khóe môi cậu bé hơi nhếch, thần sắc của cậu bé có chứa tán thưởng, và bội phục dũng khí của cô bé này!
“Đánh cuộc gì?”
Một lúc sau, cô bé lên tiếng hỏi, giọng nói kia mỏng manh rả rích, róc rách như nước, rất là dễ nghe.
“Bé biết cái gì thì tôi sẽ đánh cuộc với bé cái đó, bằng không lúc
thắng đựơc bé thì người ta lại nói tôi bắt nạt trẻ con, ha ha ha.” Người đàn ông kiêu ngạo mà cười lớn, bộ dạng có vẻ nắm chắc tất thắng.
“Vậy tôi với ông đánh bài.”
“Được.”
Người đàn ông đẩy cô gái ở hai bên ra, sửa cà vạt lại một chút, sau
đó đặt tay lên trên bàn, giọng cừơi âm trầm quỷ mị: “Muốn chơi thế nào?”
“Chơi porker.”
“Porker, ha ha ha, đựơc, lên bài.” Ngừơi đàn ông vung tay lên, thì
người hầu bàn cầm một bộ bài chưa mở đưa tới trước mặt mọi người rồi mở
cái hộp ra, và xốc bài ở trước mặt hai người, sau đó đặt lên bàn, mở
rộng thành hình quạt.
“Hai vị, xin kiểm bài.” Người hầu bàn đưa tay ra làm tư thế mời.
“Không cần!” Cô bé cũng không thèm nhìn bài một cái, nhìn thẳng người đàn ông với ánh mắt bình tĩnh, và lạnh lùng nói.
Người hầu bàn cũng đưa mắt nhìn sang gã ta, ánh mắt của người đàn
ông nhìn cô bé sáng rực, độc ác từ trong mắt tràn ra, gã ta cười lạnh,
“Chia bài.”
Hai người cũng đã không có ý kiến, thì sứ giả bắt đầu xào bài, những lá bài ở trong tay anh ta giống như là đang khiêu vũ, làm người ta nhìn thấy nó thật tuyệt vời!
Sau khi xào bài xong, thì người hầu bàn phát lá thứ nhất xem như lá bài tẩy để giữ bí mật ——
Ngay sau đó mở lá bài thứ hai, mặt chữ trên đó, lá bài của ngừơi đàn ông là ách rô, còn cô bé thì là một lá J bích.
“Tiêu tiên sinh, phiền ngài tố.” Bài lớn thì được kêu bài (theo).
“Một trăm ngàn.”
Người đàn ông lười biếng dựa vào ghế tựa, một cái phất tay, thì thuộc hạ bên cạnh liền đẩy ra một trăm ngàn chip (thẻ đánh bạc).
“Tôi theo!” Cô bé cũng sảng khoái đẩy ra một trăm ngàn chip (thẻ đánh bạc) ở trước mặt.
“Có cá tính, tôi thích!”
Cậu bé thì càng ngày càng bội phục có can đảm có mưu của cô bé này, không nhịn được mà vỗ tay một cái cho cô bé.
Người hầu bàn chia bài lần nữa ——
Lần này người đàn ông vẫn là một lá A(A cơ), còn cô bé thì lại là một lá K(K bích) vẫn là người đàn ông gọi bài.
“Năm trăm ngàn!”
Không biết người đàn ông lấy từ đâu ra một cái dao cắt móng tay,
cũng không thèm để ý đây là đâu mà cắt sửa móng tay, cũng không thèm
liếc mắt nhìn bài mà tăng thêm tiền đánh cược.
Tiêu điểm của toàn trường lại một lần nữa rơi lên trên người cô bé,
tất cả mọi người đều đoán chắc chắn là cô bé sẽ không kêu bài nữa, bởi
vì đối phương đã có hai lá A rồi, nếu thêm lá A nữa, cô bé sẽ thua!
“Tôi theo ——” Đang lúc ai cũng cho rằng cô bé sẽ đóng bài thì giọng
nói oai phong dễ nghe của cô bé lại nâng lên, “Tôi lại thêm năm trăm
ngàn tiền cược.”
Tiền đánh cuộc đã tăng đến một tỷ!
Toàn trường hít vào một hơi lạnh, trong khí trong này nhất thời lạnh lẽo, yên tĩnh đến quỷ dị!
Một tỷ, đối với những người ở đây mà nói, thì không coi là con số
lớn, nhưng một tỷ mà từ trong miệng một cô bé phun ra nhẹ nhàng, hơn nữa còn ném vào đánh bài thì biển lông mi cũng không nháy mắt một cái, thật sự cũng làm cho người ta thay đổi cách nhìn, cho dù tiền được đổi ra
giá rẻ, cũng không nên tiêu xài như vậy nha!
Trong lúc nhất thời, lại đủ cách nói, suy đoán không ngừng, thậm chí có người còn hoài nghi, cô bé này đang cố ý khoe của!
Về phần có phải hay không, thì xem tiếp ——
“Con gái của Thiên vương, quả nhiên có khí phách!” Lúc này ngừơi đàn ông mới thu hồi thờ ơ lại, sau đó ngồi thẳng người và nhìn thẳng vào
cô, con ngươi sâu thẳm cực kỳ âm u lạnh lẽo, khóe môi hơi nhếch, trò
chơi bắt đầu!
Người hầu bàn chia bài lần nữa, lần này ngừơi đàn ông vẫn là con A(A chuồn), cô bé thì lại là con 10 (10 bích)
“Ha ha ha ha, xem ra hôm nay ông trời cũng đang giúp tôi, ha ha ha!” Ngừơi đàn ông hình như đã thấy thắng lợi đang vẫy tay về mình rồi, nên cười như điên.
“Bạch Dạ, Ảnh Tử, hai cậu nói xem bài của cô ấy còn có thể xoay
chuyển không?” Cậu bé cũng bắt đầu lau mồ hôi lạnh giúp cô bé, cậu bé hi vọng cô bé thắng, mặc kệ là từ cái gì, cậu đều ủng hộ cô bé.
“Có, chỉ là xoay chuyển rất nhỏ, trừ phi cô bé ấy có thể bắt được
con A bích cuối cùng, tạo thành đồng màu, nhưng xem ra rất nguy hiểm.”
Bạch Dạ kéo quai hàm, rù rì nói.
“Tôi không thấy vậy.” Ít thấy Ảnh Tử phản bác Bạch Dạ một lần.
“A ~ Ảnh Tử, cậu thấy thế nào?” Cậu bé vội vàng hỏi.
“Tôi cảm thấy nhất định là cô bé ấy đồng hoa.” Ảnh Tử nói có vẻ chắc chắn, Bạch Dạ không dám gật bừa mà hừ lạnh một tiếng: “Ơ, sao cậu khẳng định, vậy tôi và cậu cùng đánh cuộc là cô bé ấy không đựơc.”
“Tính tôi nữa!” Cậu bé thích nhất là tham gia náo nhiệt.
“Chủ tử, cậu cũng đánh cuộc cô bé kia thất bại?” Bạch Dạ hơi có
chút hưng phấn, ai thua ai thắng cậu ấy không quan tâm, cậu ấy để ý
chính là ý nghĩ của chủ tử và cậu ấy nhất trí.
“Ách. . .” Cậu chớp mắt mấy cái rất xin lỗi với cậu ấy, rồi nhìn về
phía Ảnh Tử, “Tôi đứng ở bên cậu.” Bạch Dạ bị tổn thương, rất thất vọng!
“Còn lá bài cuối cùng, chúng ta tăng tiền cược đến tối đa, thế nào?” Người đàn ông lên tiếng.
Ánh mắt của cô bé chợt lóe, hình như vẫn luôn chờ gã ta nói câu này, cô bé hít một hơi thật sâu, để cho mình tỉnh táo lại, rồi môi anh đào
khẽ mở: “Được.”
“Nếu như cưng thắng thì tôi sẽ thả cha với hai anh trai của cưng.”
Ngừơi đàn ông cười tà ác, “Nếu như cưng thua, đảo Thiên Hi với cưng tất
cả đều thuộc về tôi, như thế nào?”
Đảo Thiên Hi, là một hòn đảo riêng của nhà họ Thiên bọn họ, phía
trên non xanh nước biếc, cảnh sắc hấp dẫn người, Tiêu Hùng ~ chính là
cái tên đàn ông này, gã ta muốn bán đảo Thiên Hi để chế độc, nhưng Thiên Vương chết sống cũng không đồng ý, thì bị bọn họ bắt đi, cô bé là vì
hàng năm thăm người thân định cư ở nước ngoài nên mới may mắn thoát nạn, lần này cô bé trở về, chính là muốn cứu người nhà của cô bé.
“Được!” Cô bé lên tiếng như trảm đinh tiệt thiết.*
“GOOD.” Người đàn ông vì dũng khí của cô bé mà vỗ tay một cái, nhìn về phía người hầu bàn, và ra lệnh: “Chia bài!”