Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 161: Bắt cóc và lăng nhục



“Này, mẹ mày, có biết lái xe hay không? Chạy đi đầu thai sao?” Đầu xe đã bị đụng nên hơi móp một chút, tài xế tức giận đang muốn mở cửa xe bước xuống để tiếp tục chửi.

Cửa xe phía bên kia cũng đi xuống hai người đàn ông vạm vỡ, ở thời tiết đầu thu này mà còn mặc áo thun sáng cánh tay, con rồng xăm trên cánh tay của hai vị đó còn to hơn bắp chân tài xế.

Thấy thế thì tài xế trợn mắt líu lưỡi, cảm thấy không ổn, hai người này vừa nhìn thì đã biết không phải là người lương thiện, thật sự muốn ra tay, người ta ra một quyền là có thể đánh hắn bay, hắn lập tức nổi lên khuôn mặt tươi cười.

“Hiểu lầm, hiểu lầm, hai vị đại ca thật xin lỗi.” “Con mẹ nó, đến cùng là mày có biết lái xe hay không hả?” Một trong hai người đàn ông vạm vỡ đi tới xách hắn lên, nhìn qua hoàn toàn không cần tốn nhiều sức lực.

“Đại đại đại ca, có lời gì thì nói được rồi.” Tài xế đã sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, cà lăm.

Thấy tài xế chọc tới ác ôn, Vương Lôi Lôi sợ bị dính líu, nên lặng lẽ đẩy cửa xe ra, đang chuẩn bị xuống xe, đột nhiên bị tường thịt cản lại.

“Đại ca, trong xe còn có mỹ nữ ngồi!” Tên vạm vỡ cản cô ta lại, quay đầu, giống như thu được bảo vật mà hưng phấn nói với tên vạm vỡ đang xách tài xế lên.

“A, tránh ra, ông muốn làm gì? Cứu mạng, cứu mạng a.

.

.

.

.

.” Thấy tên đàn ông kia chận cửa xông tới đè mình, thì Vương Lôi Lôi rúc vào đuôi xe bị sợ tới mức chân run, tay run, môi còn run hơn, cả người cô đều đang phát run, bị sợ tới mức run rẩy giống như lá rụng trong gió.

“Mỹ nữ, cô thật xinh đẹp, tôi muốn chơi cô!” Người đàn ông nhìn cô ta dâm dục, xoa tay, lời nói ra giống như thổ phỉ.

“Cứu, cứu mạng!” Cô lên tiếng kêu cứu.

“Tránh ra!” Tên đàn ông cường tráng kia xách tài xế lên rồi vứt qua một bên, đi tới, đẩy tiểu đệ ra, bắt đầu thô lỗ hơn mở thắt lưng ra.

“A, cứu mạng a, cứu mạng.

.

.

.

.

.” Vương Lôi Lôi bị sợ tới mức rơi lệ, sợ muốn chết mà thét chói tai như bệnh tâm thần.

Ở trên làn đường yên tĩnh này, tác dụng duy nhất của tiếng thét chói tai, chỉ khiến cho người ta phiền lòng thôi.

Ba! “Không được ồn ào! Ầm ĩ nữa thì ông sẽ làm cho mày chết , con mẹ nó.” Người đàn ông ném cho cô ta một cái tát, rồi sau đó quát khẽ.

Vương Lôi Lôi sợ tới mức co rúm lại, dùng sức ôm chặt thân thể lệ rơi đầy mặt, sợ hãi mà nhìn gã ta, hàm răng cắn chặt đều đang run rẩy, trời ơi, ai tới cứu cô, cứu mạng, cứu mạng a.

.

.

.

.

.

“Chủ tử, chúng ta có cần giúp một tay hay không?” Ảnh Tử hỏi, lấy mạnh hiếp yếu nên cậu có phần nhìn không được.

Nếu như đổi lại là người khác, thì cậu bé nhất định sẽ hành hiệp trượng nghĩa, chỉ đáng tiếc là, đối phương là người thứ ba muốn phá hư gia đình cậu bé, cậu hoàn toàn không có lý do gì để giúp cô ta, “Liên quan gì tới chúng ta.” Lời của cậu lãnh đạm biểu lộ lập trường của cậu, là cậu không giúp cô ta.

“Chủ tử.

.

.” Ảnh Tử còn muốn nói điều gì, nhưng Bạch Dạ đã nắm bờ vai của cậu ta, ý bảo cậu ta đừng nói, nói nữa thì chủ tử sẽ nổi giận Người đàn ông cởi quần xuống, ép cô ta xuống —— “A.

.

.

.

.

.” Vương Lôi Lôi bị dọa đến mức liên tục thét chói tai, ở trong thất kinh, cô ta còn dùng sức đá hai chân của người đàn ông.

“Ông bỏ qua, bỏ qua cho tôi đi!” Cô ta vừa khóc vừa giãy giụa.

Hiển nhiên là cô ta không biết, đối với nhiều người đàn ông, phụ nữ càng giãy giụa, thì hứng thú của đàn ông càng cao.

Người đàn ông nắm đùi đẹp đang giãy giụa của cô ta, kéo cô ta về phía mình, mạnh mẽ đem tay dò vào bên trong cổ áo của cô ta, rồi dùng sức vuốt ve.

“Ô, ô.

.

.

.

.

.

Cứu, cứu mạng ——” Vương Lôi Lôi khóc lớn, cô ta càng khóc càng lợi hại, bàn tay của người đàn ông mạnh mẽ hơn, ở bên trong hèn hạ dâm loạn, cô ta hận mình không thể khoảnh khắc này chết ngay đi, bởi vì cô ta cảm thấy người đàn ông ở trên người mình quá ghê tởm, thật là ghê tởm, ghê tởm đến mức cô ta muốn ói.

“Mie nó, vóc người tốt như vậy, mà vú nhỏ như thế!” Người đàn ông vừa vô tình xoa nắn, vừa ghét bỏ.

“Cút ngay, cút ngay.

.

.

.

.

.” Vương Lôi Lôi khóc đến mức lệ rơi đầy mặt, dùng đến hơi sức cuối cùng để vùng vẫy, hai tay không ngừng cào ở trên cơ thể người đàn ông, cào rách khuôn mặt người đàn ông, người đàn ông cũng tàn nhẫn mà cho cô ta một cái tát, đánh đến mức khóe miệng cô ta ứa máu.

“Chủ tử, chúng ta thật sự không giúp một tay?” Nghe tiếng kêu thê lương của cô gái phía trước, Ảnh Tử đầy tức giận, thật sự muốn đi lên giết mấy tên cặn bã, bại hoại này.

Cậu bé mím môi, mi tâm hơi run, cũng có chút không đành lòng, nhưng mà cậu lại không phá bỏ được liên quan tới mình, bởi vì cô ta mà khiến cho quan hệ của cha mẹ trở nên bế tắc như vậy, cô ta đáng bị ức hiếp! “Ừ?” Bạch Dạ đưa cho Ảnh Tử một điếu thuốc đã đốt, ý bảo lòng cậu ta phiền thì hút thuốc lá đi, nói thật ra, nghe tiếng kêu thê lương của cô gái như vậy, cậu cũng cảm thấy không dễ chịu.

“Đi.” Ảnh Tử phiền não mà đẩy tay cậu ấy ra.

“Cầu xin ông, cầu xin ông bỏ qua cho ta, bỏ qua cho tôi đi mà!” Cô ta khóc gần như đứt hơi, hai chân liều mạng kẹp chặt lại, bị đánh hai cái tát nên không dám quào loạn.

Bộ dáng của cô ta lúc này đau đớn đáng thương, chẳng những không có khiêu khích được một chút đồng tình nào của người đàn ông, mà ngược lại khiến cho gã ta kích động hơn, trực tiếp kéo quần lót của mình xuống.

Khi cô ta nhìn thấy vật kia, thì liền nôn mửa.

Bộ phận nam tính đen sẫm, xung quanh đều là lông, ghê tởm muốn chết.

Nhưng mà, cô ta còn chưa kịp nôn mửa xong, thì quần lót của cô ta đã bị lột xuống, một đôi tay bẩn tàn nhẫn đi vào thăm dò giữa chân của cô ta.

“A.

.

.

.

.

.” Cô ta liều mạng lắc đầu, liều mạng thét chói tai, tinh thần của cô ta đã kích động đến cực hạn, thiếu chút nữa là nổi điên.

Ở trong cơ thể cô ta quấy đảo một phen, sau đó người đàn ông rút tay ra, lấn người đè xuống, động thân một cái, hoàn toàn xuyên qua cô ta! “.

.

.

.

.

.” Vương Lôi Lôi tuyệt vọng đến nỗi ngay cả hơi sức kêu gào cũng không có, chỉ có thể mặc cho người đàn ông cưỡi ở trên người cô ta, chạy nước rút, bụng bị lay động đến mức co rút từng trận, từ phía dưới máu tuôn ra từng giọt từng giọt.

Cô ta như tượng gỗ không có tức giận, ngơ ngác ngắm nhìn mui xe, lẳng lặng rơi lệ, cõi lòng tan nát rồi, trời sập rồi, đột nhiên cô ta ngây ngốc cười ~ “Chị, Hạo Hạo và chị đi bắt bươm bướm có được hay không?” “Đồ quỷ sứ chán ghét, đừng đi theo tao!” “Chị, đây là tiền tiêu vặt cha mẹ cho em, em cho chị.” “Thôi đi, ai mà thèm.” “Chị, chị cùng đi với Hạo Hạo chứ, Hạo Hạo muốn cùng chị đi ăn cơm dã ngoại, em muốn bảo vệ chị.” “Mày có thấy phiền hay không vậy, thật là một yêu tinh lôi thôi mà.” .

.

.

.

.

.

.

.

.

“Hạo Hạo, chị dẫn em đi bắt bướm, cám ơn em cho chị tiền mua kẹo ăn, em thật là dũng cảm, có em bảo vệ chị, cái gì chị cũng không sợ.” Cô cười nói như điên như dại.

Tư tưởng quan niệm trọng nam khinh nữ của cha mẹ rất nghiêm trọng, bọn họ coi em trai như là báu vật, coi cô như một cây cỏ dại, cho tới bây giờ đối với cô đều là không quan tâm, khi còn bé, cô lấy tất cả bất mãn trong lòng trách tội lên trên người em trai, luôn thừa lúc cha mẹ không có ở đây, thì cho em trai đẹp mắt, nhưng Vương Hạo cũng rất yêu thương dựa vào cô, có cái gì tốt cũng sẽ lặng lẽ kín đáo đưa cho cô, cũng từng vì cô mà trả giá không ít, cũng bởi vì muốn bảo vệ cô nên mới đi học ở trường cảnh sát quân sự, đáng tiếc không có thi đậu, mới làm một cảnh sát giao thông nhỏ.

“Hạo Hạo, chị sẽ không oán giận em nữa, chị sai rồi, em tha thứ cho chị có được hay không?” Cô lầm bầm lầu bầu, một lát cười, một lát khóc, hoàn toàn không đem người đàn ông cưỡi ở trên người mình để vào trong mắt.

“Mie nó, là một con điên.” Leo lên người một bà điên, làm cho người đàn ông cảm thấy mất hứng, chán ghét từ trên người cô ta bò dậy.

“Lão đại, anh đã xong chưa?” Tên đàn em xếp hàng sau lưng hỏi.

“Là một con điên, mụ nội nó, thật là mất hứng!” Người đàn ông vừa mặc quần, vừa giận dữ nói.

“Con điên?” Tên đàn em mang theo ánh mắt hoài nghi liếc nhìn, ở đó Vương Lôi Lôi đang như điên như dại, lầm bầm lầu bầu, nhíu mày một cái, mẹ nó, đúng là một bà điên.

“Mày muốn leo lên nó, thì nhanh lên đi, đừng chậm trễ thời gian giao hàng.” Người đàn ông vỗ bả vai tên đàn em một cái.

“Thôi, đại ca, chúng ta vẫn là đừng làm trễ nãi thời gian.” Tên đàn em sợ rủi ro, không dám lên, nên hai người lên xe, mới vừa khỏi động xe.

Bành bành! Đuôi xe truyền đến một tiếng súng, làm hai người sợ không ít, sợ gặp phải tập kích ở phía sau, ngay lập tức thấp đầu xuống, xe ở trên đường cái lắc trái lắc phải loạn quạng mấy cái, sau đó lái tới vách đá, không kịp thắng xe, nên xông thẳng xuống dưới —— Khi khoảnh khắc bọn họ chuẩn bị lái xe rời đi, thì cậu bé mềm lòng, hai người nhận được lệnh đặc xá của chủ tử, nên nổ súng.

“Bạch Dạ, cậu đi xem cô ta thế nào?” Cậu bé nhìn về phía Bạch Dạ, cậu ấy lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng vẫn nhắm mắt bước xuống xe, đi tới.

“Chủ tử, hình như cô ta bị sợ đến điên rồi.” Bạch Dạ cởi áo khoác trên người xuống, đắp trần truồng phía dưới cho cô ta, thấy bộ dáng điên loạn của cô ta, cậu nghiêng đầu nói với cậu bé đang bước xuống xe.

Điên loạn? Cậu bé đi tới, ánh mắt nhấp nháy nhìn về phía cô ta, chỉ thấy Vương Lôi Lôi đang nói điên nói khùng một mình, cậu cảm thán một lúc, đồng tình với cô ta, nhưng tuyệt đối không có đau lòng, “Đưa cô ta đi bệnh viện đi.” “Hạo Hạo, chị biết sai rồi, Hạo Hạo đừng rời khỏi chị, Hạo Hạo.

.

.

.

.

.” Cô ta đột nhiên nhào tới giống như điên, ôm cậu bé vào trong ngực, ôm cậu thật chặt không buông tay, “Hạo Hạo, chị sẽ không bao giờ mắng em là đồ quỷ sứ chán ghét, yêu tinh phiền toái nữa, em đừng tức giận với chị có được hay không.” Thấy bộ dáng cô ta khóc như lê hoa đái vũ, đồng tình của cậu bé lại tràn lan lần nữa, sờ sờ đầu lộn xộn của cô ta, và nhẹ nhàng nói: “Ừ, em không tức giận với chị nữa.” “Thật sao? Hạo Hạo thật sự không giận chị.” Bộ dáng vui mừng của cô ta lộ ra bất an.

“Ừ.” Cậu bé lộ ra một nụ cười nhẹ với cô ta, bộ dáng anh tuấn của cậu bé làm cho cô ta lại hoảng hốt một trận, cô ta đã gặp qua gương mặt này, gương mặt này là .

.

.

.

.

“A.

.

.

Đau quá, a.

.

.

đau quá.

.

.

Đau.” Máu đỏ thẫm ở dưới thân thể của cô ta, đang không ngừng tuôn ra, cậu bé cúi đầu nhìn và bị dọa sợ, không phải cậu sợ máu, mà là sợ máu đang tuôn ra ở dưới người cô gái, cậu gấp đến độ hô to: “Bạch Dạ mau đưa cô ta đi bệnh viện.” “Dạ.” Bạch Dạ ngồi lên xe taxi, rồi khởi động chân ga, nhanh chóng lái xe tới! “Hạo Hạo, chị đau quá.” Cô ta ôm cậu bé vào trong ngực thật chặt.

Cậu bé sợ tới mức cũng không biết mình là ai, mà trấn an cô ta, “Chị đừng sợ, lập tức tới ngay bệnh viện, chị chống đỡ một chút!” “Hạo Hạo, chị thật là muốn nghe em ca hát.” “A.

.

.

.

.

.

Chị muốn nghe ca cái gì?” Cậu không biết ca hát, ôi, 囧 “Muốn nghe bài mà em nhận được lời khen.

.

.

.

.

.” Cô ta đau đến mức mồ hôi làm ướt tóc mai.

“Bài nào?” Thượng Đế phù hộ, cậu nhất định phải là hát ra sao.

” Vịnh Bành Hồ của Bà ngoại.” (mọi người muốn nghe bài này thì lấy cái này search là nghe được nhé) “Cái bài hát này em biết.” Cám ơn trời đất, bài hát này là cậu quen thuộc nhất, trước kia mẹ thường hát cho cậu nghe, cậu hắng giọng, rồi triển khai cổ họng với ngũ âm không tệ lắm —— “Sóng biển rượt bờ cát, không có rừng dừa xuyết tà dương, chỉ là một phiến màu xanh biển, ngồi lên tường thấp ở trước cửa, từng lần một hoài tưởng, cũng là hoàng hôn trên bờ cát, có hai đôi nửa dấu chân, đó là bà ngoại chống gậy, khẽ khẽ kéo tay ta, đạp lên hoàng hôn đi về phía ánh sáng tàn, vịnh Bành Hồ ấm áp, một dấu chân là một chuỗi cười nói, tiêu tan rất nhiều thời gian, cho đến khi bóng đêm nuốt hết hai ta, trên đường về nhà, vịnh Bành Hồ, vịnh Bành Hồ, vịnh Bành Hồ của bà ngoại.

.

.

.

.

.” Mặc dù, cậu bé hát ngũ âm không được đầy đủ, âm không cao cũng không thấp, nhưng cô ta vẫn bị cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt không cầm được mà rơi xuống, ở trong trí nhớ của cô ta, chỉ có bà ngoại là thật sự yêu cô ta.

“Ách, xin lỗi, trời sanh em không biết ca hát.” Cậu bé đỏ bừng cả mặt, cậu cảm thấy thật là 囧, lúc nãy đang hát bài hát này, thì tự mình say mê một lúc, không nghĩ tới khó nghe lại làm cho người ta khóc.

Cái này bảo cậu làm sao mà chịu nổi ….! “Chị, chị đừng khóc nữa.” Cô ta khóc khiến cho cậu cũng muốn tìm miếng đậu hũ đụng chết.

“Rất êm tai.” Từ trong tiếng nức nở cô ta nặn ra một chút sức lực nhỏ bé.

“À?” Cậu bé sửng sốt một chút, mới vừa rồi là cô ta khen thưởng cậu sao? “Hạo Hạo hát nghe rất khá.” Cô ta ngừng khóc thút thít, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với cậu bé, cậu quá xấu hổ mà đỏ mặt, gãi gãi cái ót, đây là lần đầu tiên có người khen cậu hát dễ nghe, mẹ đều ghét cậu không biết hát.

Đột nhiên, ngực của cậu buồn bực một chút, quay đầu không dám nhìn cô ta nữa, hỏi Bạch Dạ, “Còn bao lâu nữa mới đến bệnh viện?” “Nhanh thôi, chủ tử.” Đại khái là còn mấy phút nữa.

“Hạo Hạo, có em chị thấy thật hạnh phúc.” Cô ta yếu ớt đến mức mắt cũng sắp không mở ra được, nhưng vẫn miễn cưỡng mình mỉm cười với cậu.

Cậu bé không biết làm sao tiếp nhận lời của cô ta, cho nên cậu lựa chọn im lặng, cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì mới vừa rồi mình thấy chết mà không cứu, có một chút tự trách, cậu nghĩ có lẽ, cô ta cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của cậu, có lẽ, cô ta cũng là một người đáng thương! Trong bệnh viện, Uông Dương giống như điên đến nơi tìm cô ta, cả buổi sáng, anh ta gần như đem cả tòa bệnh viện lật lên, nhưng vẫn không có bóng dáng của Vương Lôi Lôi.

Anh ta vẫn kiên nhẫn gọi điện thoại cho cô ta, rốt cuộc điện thoại cũng mở máy tiếp nhận, nghe thanh âm hai người ở bên kia thì cũng ngây người một lúc, sau đó cậu nhóc nói cho anh ta biết, Vương Lôi Lôi bị thương, bảo anh ta kêu bác sĩ đứng ở cửa ra vào chờ bọn họ, Uông Dương làm theo, và rất nhanh Bạch Dạ đã ôm Vương Lôi Lôi đi tới bệnh viện.

Mấy giờ sau, cậu bé cầm một bó cẩm chướng đứng ở cửa phòng bệnh, lúc cậu muốn đi vào, thì thấy Uông Dương đang cho Vương Lôi Lôi uống thuốc, nên cậu dừng bước chân lại, nếu cậu đi vào, chắc sẽ khiến cho cô ta kích động.

Bác sĩ nói, thần kinh của Vương Lôi Lôi bị kích thích nghiêm trọng nên bất thường, thường được gọi là bệnh tâm thần.

Đứa nhỏ cũng không có giữ được, thầy Uông Dương nói cho cậu biết một bí mật, đứa bé trong bụng Vương Lôi Lôi là của thầy ấy, cậu cảm thấy thật có lỗi với thầy Uông, nếu không phải là cậu thấy chết không cứu, thì cô ta cũng sẽ không bị điên, thầy Uông cũng không trách cậu, thầy ấy nói, mặc kệ Lôi Lôi biến thành hình dáng gì, thầy ấy cũng sẽ không xa không rời cô ta, cô ta như bây giờ, cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất cô ta sẽ không gạt bỏ sự chăm sóc của thầy nữa.

Không thể không nói Uông Dương thật sự là chủ nghĩa lạc quan! Cậu bé đóng cửa lại, rồi yên lặng rời khỏi phòng bệnh, cậu đem kia bó hoa cẩm chướng đi ra, đặt ở trên thùng rác, nói thầm chúc bọn họ hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.