Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 162: Vô Song bị thương



“Lão đại, con nhỏ này thật sự có tiền, con mẹ nó.” Bên trong xe, mấy tên cướp lấy tiền ra xe rồi chia nửa, lấy rất nhiều cái thẻ ATM ngân hàng của cô nữa, nên đang vui mừng .

“Tiền các người đã nắm tới tay rồi, bây giờ có thể thả tôi đi chưa?” Vô Song cũng đã sớm tỉnh lại ngồi ở hàng sau, bị hai người đàn ông đang ngồi kẹp lại, cố gắng giữ bình tĩnh tự nhiên.

Thật ra thì sau lưng đã sớm đổ mồ hôi lạnh.

Cô là người bình thường, không phải là nữ siêu nhân, cho nên cô cũng biết sợ, sợ chết.

“Thả mày đi? Hiện tại thả mày đi, để mày báo cảnh sát sao?” Đám cướp xì mũi coi thường.

“Số tiền này của mấy người, còn không đủ chi tiêu cho một bữa cơm của chồng tôi, đáng giá đến mức tôi chuyện bé xé ra to đi báo cảnh sát sao.” Vô Song cười lạnh trả lời, buông tay đánh cược một lần, sống hay chết, cô sẵn sàng chấp nhận.

“Lão đại, xem ra cô gái này có lai lịch thật ghê gớm, không bằng chúng ta lại tống tiền chồng nó.” Đúng như cô đoán, đám cướp này quả thật là chó ăn không no.

Mà giờ khắc này, cô đúng là muốn lợi dụng lòng tham của bọn họ, cô tin tưởng chỉ cần bọn họ dám đi tống tiền Đông Bác Hải, thì chắc chắn Bác Hải sẽ cứu cô ra.

Cô tin tưởng anh, giờ khắc này lòng tin không thể bị phá hủy.

Thủ lĩnh của bọn cướp có vết dao trên mặt, diện mạo rất điên cuồng, lông mày đậm tựa như Lỗ Trí Thâm, gã quay đầu lại nhìn thẳng Vô Song với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng làm cho người ta sợ hãi, “Chồng mày là ai?” “Đông Bác Hải!” Vô Song rất bình tĩnh mà nhìn lại gã.

Tên cướp đàn em suy nghĩ một chút, rồi giật mình, “Chính là Tam thiếu gia nhà họ Đông, Đông Bác Hải?” “Đúng thế.” Ba! Tên cướp thủ lĩnh cực kỳ tức giận mà cho cô một cái tát, với dấu năm ngón tay đỏ tươi, lúc này máu từ trong miệng Vô Song tuôn ra.

“Mày nghĩ rằng chúng tao ngốc như vậy à? Đi tống tiền anh ta, trừ phi chúng tao không muốn sống!” Tên cướp đàn em khinh bỉ nói.

Trên mặt Vô Song đau rát, nhưng cô vẫn kiên cường không rên một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng tên cướp đàn em, giọng nói lạnh lùng: “Biết là không thể trêu chọc anh ấy, vậy các người còn không nhanh chóng thả tôi ra, nếu mà đợi đến khi anh ấy phát hiện không thấy tôi, tìm đến các người, thì có thể các người có quả ngon để ăn.” Bọn cướp đều là sợ thế lực mạnh, cho nên cô không thể yếu, cô phải lấy khí thế để áp đảo bọn họ, mới có thể có một con đường sống! “Lão đại, làm thế nào?” Tên cướp đàn em lo lắng, y cũng không muốn kiếm được tiền, mà mạng thì quá ngắn, cái phiếu này không phải là sạch bách sao.

“Lái đến xưởng bị bỏ hoang.” Tên cướp thủ lĩnh ra lệnh.

“Lão đại, nếu không thì chúng ta thả con nhỏ này đi.” Nghĩ tới nghĩ lui, tên cướp đàn em cảm thấy tiền đã nắm tới tay rồi, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận, lại sinh mầm tai vạ.

“Thả nó, lấy cái gì nộp cho ông chủ.

.

.

.

.

.” Tên cướp lão đại dùng sức vỗ đầu tên đàn em một cái, nhất thời quá tức giận mà nói lộ ra.

“Có người mướn mấy người bắt cóc tôi?” Vô Song kinh ngạc mà chau chặt lông mày, là ai? “Có phải đại thiếu gia nhà họ Đông bảo mấy người làm như vậy hay không?” “Mẹ nó, mày hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Tên cướp thủ lĩnh cũng rất khó chịu mà nhìn chằm chằm vào cô, lại muốn tát cô một cái, nhưng đã bị tên đàn em cản lại.

Lòng y ngứa khó chịu mà nói một câu, “Lão đại, dáng dấp con nhỏ thật không tệ, ngài xuống tay lưu tình, đánh sưng mặt thì khó coi lắm.” “Thế nào, mày muốn leo lên nó?” Ánh mắt ác độc của tên cướp lão đại nhìn về phía đáy quần của y.

“Hắc hắc.” Y cười khan hai tiếng, sắc đẹp ở trước mặt mà không động lòng, thì trừ phi y là hòa thượng.

“Được, sau đó tao sẽ cho mày có cơ hội leo lên nó.” Gã liếc mắt nhìn Vô Song đang cắn răng nghiến lợi, thành công khi thấy cô tức giận, sau đó gã lại nói với mấy tên anh em khác: “Tụi mày đều có cơ hội.” Xe lái đến một cửa xưởng bỏ hoang rồi ngừng lại, hai gã đàn ông này lôi cô xuống, toàn bộ hành trình cô hoàn toàn phối hợp, không cố gắng thét chói tai, cũng không cố gắng giãy giụa, cho nên bọn họ không có ý muốn thương tổn người cô.

Vô Song bị áp tải đi vào, bị đẩy một cái ngã lên trên mặt đất, tóc buông ra rũ xuống, che nửa bên mặt bị sưng đỏ.

“Lão đại, dáng dấp con nhỏ này thật là xinh đẹp ——” Cô đã lọt vào mắt xanh của tên đàn em kia, con mắt nhìn chăm chú vào cô, nước miếng cũng sắp rớt xuống, Vô Song thấy vẻ mặt ghê tởm này của y thì dịch về sau một chút, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng mà không có ai phát hiện ra, hai tay của cô đang khắc chế không được run rẩy.

“Lão đại, Tiểu Tam Nhi lại không thể chờ đợi như vậy, trước hết chúng ta để cho nó chơi con nhỏ này một chút, chúng ta đi đấu địa chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ).” Hai gã đàn ông khác cười dâm ô, cũng là bộ dạng có vẻ nhao nhao muốn thử.

Nghe vậy, tên cướp thủ lĩnh đốt một điếu thuốc, nhìn bộ dạng Vô Song ngồi dưới đất thà chết chứ không chịu khuất phục, suy nghĩ mấy giây, “Vậy Tiểu Tam Nhi, mày nhanh lên một chút!” Đây đối với bọn họ mà nói không phải lần đầu tiên, đương nhiên là không ngoài ý muốn.

Chính là không muốn để cho ông chủ nhìn thấy một màn bất nhã này, cho nên thúc giục y nhanh lên một chút.

“Tạ ơn lão đại nhiều, tạ ơn lão đại nhiều!” Gã đàn ông gọi là Tiểu Tam Nhi cảm động đến rơi nước mắt nói cám ơn với tên cướp thủ lĩnh.

Gã cười lạnh một chút, rồi mang hai tên đàn em đi ra ngoài đấu địa chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ).

Chuyện làm cho tất cả phụ nữ sợ hãi nhất, sắp xảy ra.

Gã đàn ông gọi là Tiểu Tam Nhi kia, đang từng bước tiến tới gần Vô Song, khẽ cười nói: “Đừng phản kháng, yên tâm đi, tao sẽ cố sức không thô bạo!” Vô Song không ngừng di chuyển về phía sau.

Nơi này cho dù kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có ai nghe thấy, cho nên cô không thể lãng phí hơi sức, làm chuyện không cần thiết vô ích.

Cô từ từ thối lui đến cuối, thứ sắc bén để đả thương ở phía sau lưng, cô đau đến mức nhíu lông mày, quay đầu lại nhìn, là một thiết côn rất bén nhọn, đáng tiếc là quá lớn, lại quá dài, hơn nữa còn bị rất nhiều vật nặng đè ép, nên cô không thể nào cầm nó để đánh.

Cô vừa chú ý Tiểu Tam Nhi đang đến gần, vừa cúi đầu tìm công cụ có thể phòng thân ở trên mặt đất! Bỗng chốc, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy bên cạnh cách đó không xa có một đá cuội lớn như quả đấm, cô vui mừng thả chậm lại hô hấp, hiển nhiên là gã đó đang hưng phấn cầm dây lưng, nên cũng không có chú ý tới khác thường này của cô, cô lặng lẽ nhích đến gần bên cạnh, đến gần, gần thêm nữa, rốt cuộc cô cũng nắm tảng đá ở trong tay.

Lúc này truyền tới bên tai Vô Song, là tiếng cười dâm ô của gã, còn có tiếng vang keó thắt lưng cùng kéo khóa quần xuống.

Ngay lúc gã đàn ông lộ ra phần dưới, rồi cúi xuống muốn đồng thời cởi quần của cô, nói thì chậm, nhưng lại rất nhanh, cô đưa lên tảng đá trong tay, hướng tới phần đầu yếu ớt nhất của gã đàn ông, dùng hết sức lực mà đập tới.

“A ——” Đây là tiếng gào thét mà gã đàn ông không ngăn được cơn đau.

Ba ngừơi đang ở bên ngoài đấu địa chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ) ngẩn ra.

“Hình như là tiếng của Tiểu Tam Nhi.” Một gã đàn ông trong đó nói.

“Phi!” Lão đại phun một ngụm nước miếng, đánh bài về phía trước, “Mẹ nó, quả nhiên là chó mẹ cắn người sẽ không gọi!” Gã đứng dậy, hai gã đàn ông khác cũng lập tức ném bài trong tay, đi vào theo gã.

Một tiếng “Ba”.

Một cái tát mạnh mẽ bay tới Vô Song.

Trên mặt của cô, lại đau rát một lần nữa, nhưng mà, tay đang nắm chặt tảng đá, cũng không chút buông lỏng.

Hai gã đàn ông xông tới lần nữa cầm giữ hai cánh tay của cô, tên cầm đầu đi tới, đạp loạn một trận ở trên người cô, bắp chân của cô, cổ tay cũng bị giày da dùng sức mà đè nát, đau đớn gần như là tan lòng nát dạ, cổ họng của cô lại cũng không thốt ra một tiếng.

“Con đàn bà chết tịêt, gái điếm thúi, tao sẽ khiến cho mày hung ác!” Tên cầm đầu tức sùi bọt mép cầm lấy dây lưng của Tiểu Tam Nhi ở trên đất, quất loạn ở trên người Vô Song.

Cô cắn răng, vẫn như cũ nắm chặt tảng đá kia, bộ dạng cứng cỏi cũng khiến cho hai gã đàn ông kia nhìn thấy mà kinh hãi.

Áo sơ mi của cô là bằng bông, cho nên cũng không đến nỗi giòn giống như vải, rút ra mấy cái liền rách, mặc dù áo không rách, nhưng bên trong cô cũng đã trầy da sứt thịt rồi, máu đỏ thẫm dần dần nhiễm đỏ cả áo trắng.

“Lão đại, em đau quá.” Tiểu Tam Nhi ngã ở bên cạnh đang che vết thương, máu trên đầu chảy một vũng, thân thể đau đớn.

“Lão đại, chúng ta nhanh chóng đưa Tiểu Tam Nhi đến bệnh viện đi, nó sắp không được rồi.” Một tên đàn em lòng như lửa đốt mà nói.

“Mẹ nó, tiện nhân!” Rốt cuộc, tên cầm đầu cũng dừng dây lưng trong tay lại, quay đầu nhìn về phía tên đàn em ngã xuống đất, không lập tức đỡ y dậy, mà là dùng chân nhẹ nhàng đá y một cái, “Đã sớm báo cho mày biết, trên đầu chữ sắc có cây đao, mẹ nó , tên nhóc như mày cũng xứng đáng bị dạy dỗ một chút.” Xem sau này nó còn dám thấy hoa liền hái hay không.

“Tiểu nhị, mày cùng với tao đưa Tiểu Tam Nhi đi bệnh viện, Tiểu Tứ, mày ở lại coi chừng con nhỏ này.” Gã phân phối công việc.

“Dạ lão đại, anh yên tâm đi, nó đã bị thương thành như vậy, nên không chạy được đâu.” Tên cầm đầu nhìn lướt qua Vô Song đang ở trên đất thở hổn hển, cả người đều là máu, nhưng mà vẫn không lên tiếng, không có gì mà không an tâm nên cùng với tên tiểu nhị, đỡ Tiểu Tam Nhi dậy rời đi.

Cô không thể chết được, cô không thể chết mà không minh bạch như vậy đựơc, Vô Song ở trong lòng cảnh báo mình từng lần một, cô phải sống sót, mặc kệ có khó khăn thế nào, cô đều phải sống sót! “Tiểu thư, cô nói đi sao cô lại khổ như thế chứ? Coi như là tình một đêm, mọi người cùng nhau chơi đùa thôi, cần gì hành động thật chứ.” Tiểu Tứ nhìn cô cả người đầy vết thương, chắc lưỡi nói.

Vô Song cắn chặt răng, không để ý đến y, cô đang suy nghĩ làm thế nào mình mới có thể chạy trốn.

.

.

.

.

.

“Tiểu thư, nói thật, có phải cô ghê tởm Tiểu Tam Nhi hay không?” Gã đàn ông lầm bầm lầu bầu, cũng không thấy phiền, cô không nói lời nào, thì gã đem sự im lặng của cô trở thành cam chịu, và cười cười bỉ ổi, “Vậy tôi chơi với cô, cô sẽ không cự tuyệt chứ, dáng dấp của tôi có thể đẹp trai hơn Tiểu Tam Nhi nhiều.” “Cút.” Vô Song cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà phun ra một chữ.

“Mẹ nó, ông coi trọng mày nên mới để mắt tới mày, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt nhé.” Gã đàn ông rốt cuộc cũng tiêu tan kiên nhẫn cuối cùng, mà lộ ra sắc mặt xấu xí.

Gã cũng giống gã đàn ông kia, tháo dây lưng bên eo, rồi cởi quần xuống, sao đó lật người Vô Song đè lên trên người cô, vừa cởi quần của cô, vừa hôn cổ của cô.

“Cút ngay ——” Cuối cùng cô cũng không nhịn được, nước mắt vẫn chịu đựng vào giờ khắc này đã vỡ đê, rơi xuống soàn soạt soàn soạt, ra sức giãy giụa đá chân, cô vẫn giãy dụa làm cho gã đàn ông không thể lột được quần của cô, sinh lòng phiền não mà ngồi dậy, mạnh mẽ cho cô một cái tát, giận dữ mà cảnh cáo —— “Mẹ mày, mày còn lộn xộn nữa, có tin là ông đây giết trước hiếp sau hay không hả!” Thật ra thì điều này cũng chưa tính là uy hiếp, ép gã là làm được, dù thế nào đi nữa trên người gã cũng gánh mạng người rồi, không ngại giết thêm một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.