“Vậy con khóc cái gì?” Con trai không phải người hẹp hòi, trừ
phi là trái tim bị đau, thì con mới khó chịu đến mức khóc thút thít như thế.
“Mẹ, thật sự là con không có giận mẹ, con chỉ là .
.
.
.
.” Chỉ là lo lắng cho cha.
“Chỉ là cái gì?” “Không có gì, mẹ đi ngủ đi!” Cậu kéo chăn
qua đắp lên trên người, và co rúc lại.
“Ừ, ngủ ngon.” Con không muốn nói, cô cũng không có ép con,
sau khi nghiêng người hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của con một cái, thì cô xoay
người rồi đột nhiên phát lên, “Cha con đâu?” Từ lúc cô tỉnh lại lần nữa đã
không nhìn thấy anh.
“Cha .
.
.
.
.
.
cha có việc bận!” Cậu liền cà lăm.
“À!” Đáy lòng của Vô Song lạnh một chút, nói gì mà luôn luôn
chờ đợi cô, kết quả thì sao? Cái gì cũng đều quan trọng hơn cô.
“Mẹ, đúng là cha có chuyện rất quan trọng, cha bảo con ở
cùng với mẹ” Cậu bé vội vàng giải thích.
“Mẹ biết rồi.” Cô nhếch khóe môi, làm bộ như chẳng thèm quan
tâm.
Mẹ không biết.
.
.
.
.
.
Nước mắt của cậu bé lấp lánh nhìn mẹ nằm lại giường, cậu xiết
chặt chăn bông rồi vùi đầu vào, mùi chua xót lại dâng lên lần nữa, cậu không thể
khóc, cha đã nói rồi, khóc thì không phải là nam tử hán! ********* Bên ngoài cửa
phòng giải phẩu, Bạch Dạ và Ảnh Tử tựa vào tường, tay ôm chặt mà nhìn chằm chằm
vào phòng giải phẩu, An Sâm vẫn là lo lắng bất an mà đi tới đi lui.
“Xuỵt ~” Bạch Dạ giống như côn đồ mà huýt sáo với An Sâm, An
Sâm dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cậu ấy, Bạch Dạ quan sát
cô một cái, rồi nhếch khóe môi, “Này, chị gái, cô lúc ẩn lúc hiện, thoáng qua
làm mắt tôi cũng muốn hoa lên.” “Xin lỗi.” An Sâm lạnh lùng trả lại cậu ấy một
câu, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Chị gái? Cậu ấy lại gọi cô là chị gái? Chết tiệt, nếu không
phải là người mình, thì nhất định cô sẽ vá cái miệng thúi của cậu ấy lại, cô hận
nhất chính là người ta gọi cô như vậy, huống chi dáng dấp của cô điểm nào như
phụ nữ chứ? Cô mặc Tây phục, khi giơ tay nhấc chân đều phát là vẻ đẹp trai của
con trai, ngoại trừ không có yết hầu, cho dù là ai nhìn cũng sẽ không coi cô là
con gái.
Bạch Dạ rõ ràng là đang cố ý trêu cợt cô! “Bạch Dạ.” Ảnh Tử
đụng cánh tay của cậu ấy một cái, ý bảo cậu ấy không nên ầm ĩ, mọi người đều là
người một nhà.
Chính vì là người một nhà, nên Bạch Dạ mới muốn trêu ghẹo cô
ấy một chút, ôm chặt tay một chút, bộ dáng của cậu ấy làm ra vẻ bất cần mà hỏi:
“Anh ta cho cô bao nhiêu tiền lương, mà cô lại lo lắng cho anh ta như vậy?” An
Sâm liếc cậu ấy một cái, rồi trầm giọng nói: “Cái này không liên quan tới tiền
bạc.” “Ồ.
.
.
vậy chính là cô thầm mến anh ta?” Bạch Dạ nhếch môi cười,
cái bộ dáng kia mười phần là muốn ăn đòn.
Ầm! Ảnh Tử vốn là muốn thay An Sâm cho cậu ấy một quyền,
không ngờ, cậu ta ra quyền quá nặng nên Bạch Dạ đứng không vững, từ tường ngã
xuống vang lên một tiếng.
“Này, ngừơi anh em, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ,
mình chỉ là muốn đùa một chút thôi mà.” Cậu ấy bò dậy, u oán mà xoa cánh tay bị
ngã đau.
“Bạch Dạ, đừng làm rộn nữa!” Cậu ta liếc mắt nhìn An Sâm,
lúc này người ta đâu còn tâm tư mà đùa giỡn với cậu ấy chứ.
“Hừ.” Lườm cậu ta một cái, Bạch Dạ không che giấu mà hừ một
tiếng, cái tên này có người khác phái thì không có nhân tính rồi.
An Sâm nhìn hai người bọn họ mấy lần, rồi cười nhạt và nói:
“Các cậu bảo vệ tiểu thiếu gia như vậy, vậy cậu ấy cho các cậu bao nhiều tiền
lương?” Ánh mắt của cô nhìn lại Bạch Dạ và nói.
“Bảo vệ chủ tử là thiên chức của chúng tôi.” Bạch Dạ không
chút do dự mà nói.
Bọn họ là công cụ được huấn luyện ra để giết người, bảo vệ
chủ tử là nhiệm vụ của bọn họ, cũng là tín ngưỡng duy nhất cả đời này.
“Vậy nếu như có một ngày chủ tử của các cậu chết đi thì
sao?” Những lời này, là An Sâm theo bản năng mà bật thốt lên, là xuất phát từ bản
năng.
“Chúng tôi sẽ cùng chết với chủ tử.” Bạch Dạ liếc mắt nhìn Ảnh
Tử, ánh mắt của hai người rất có ăn ý mà nhất trí.
“Vậy các cậu có từng nghĩ tới hay không, nếu có một ngày chủ
tử của các cậu, không cần các cậu bảo vệ, và cậu ấy cho các cậu tự do, vậy các
cậu sẽ làm gì?” “Không nghĩ tới, cậu thì sao?” Cậu ấy hỏi Ảnh Tử.
“Tôi cũng không nghĩ tới.” Ảnh Tử lắc đầu.
Người đáng thương, An Sâm nhún nhún vai và đồng tình với bọn
họ, “Có thể suy nghĩ cái vấn đề này một chút.” “Không cần, chúng tôi đều là người
không có ngày mai, và chỉ suy nghĩ chuyện ngày hôm nay.” Bạch Dạ cười cười, “Cô
thì sao?” “Tôi?” An Sâm ngẩn ra.
“Đúng vậy, không phải cô tính cả đời sẽ đi theo anh ta chứ?”
Cậu nhứơng cằm hứơng về phía phòng giải phẩu.
“Không biết.” Cô không giống như bọn họ, cô nguyện ý đi theo
Đông Bác Hải vào sinh ra tử, là xuất phát từ tự nguyện, hơn nữa cuộc đời của cô
là do chính cô làm chủ, mà bọn họ là do ước định mà thành, vận mạng cũng không
thể gíup chính mình.
“Vậy về sau cô muốn làm gì?” “Ngày mai là vấn đề lâu dài,
tôi cũng còn chưa có suy nghĩ tới.” “Ha ha.
.
.
.
.
.” Bạch Dạ cười to hai tiếng.”Cô thật khá, thú vị hơn nhiều
so với người anh em cọc gỗ này của tôi.” Cậu ấy tùy ý đưa tay khoác lên trên
vai của Ảnh Tử, Ảnh Tử cũng không chấp nhặt với cậu ấy.
Bởi vì, câu này vốn là một câu nói đùa, tên cộng sự này, ai
tới cậu ta cũng không đổi.
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cô là gì?” Ngây người nửa
ngày, bọn họ vẫn còn chưa biết nhau.
“Tôi tên là An Sâm.” An Sâm chủ động đưa tay.
“Tôi tên là Bạch Dạ.” Cậu ấy cầm tay An Sâm, liếc mắt nhìn Ảnh
Tử và nói: “Cậu ta gọi là Ảnh Tử.” “Chào các cậu.” “Về sau chúng ta coi như là
bạn bè.” Biểu tình của Bạch Dạ có chút hưng phấn không che giấu được, ngoại trừ
ngừơi bạn là Ảnh Tử, thì cậu ấy cũng không có ngừơi bạn nào khác.
“Ha ha!” An Sâm cười, cảm giác cậu ấy giống như đứa trẻ.
Lúc này, cửa phòng giải phẩu bị đẩy ra, bác sĩ đi ra rồi lấy
xuống khẩu trang, và lộ ra vẻ mặt không tốt, An Sâm lo lắng đi tới, cầm lấy
cánh tay của ông ta hỏi: “Bác sĩ, kết quả giải phẫu như thế nào?” “Giải phẫu rất
thành công.” Bác sĩ trầm giọng nói.
“Cám ơn ông bác sĩ, cám ơn!” An Sâm vui mừng đến mức nắm chặt
cánh tay của bác sĩ hơn, ý muốn nói cảm tạ, nhưng bác sĩ lại nói thêm câu sau,
“Vết thương của bệnh nhân vừa mới vá lại, cũng còn chưa vượt qua giai đoạn nguy
hiểm, thật sự không nên di chuyển, nếu không chú ý thì rất có thể vết thương sẽ
nứt ra lần nữa.
.
.
.
.
.” “Bác sĩ, ngài đang nói cái gì?” Sao mà một câu cô nghe
cũng không hiểu.
“Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại thì đã yêu cầu chuyển viện.”
“Chuyển viện? Vì.
.
.
.
.
.” Đột nhiên An Sâm hiểu ra, tổng giám đốc là sợ Vô Song tiểu
thư nhìn thấy anh sao.
Cô từ từ buông tay bác sĩ ra, Đông Bác Hải cũng được đẩy đi
ra, lúc lướt qua bên người cô, thì anh đột nhiên nắm lấy tay của cô.
“Tổng giám đốc.” Cô kêu một tiếng.
“Chuyển viện.” Anh mở to mắt mơ mơ màng màng, nói nhưng lại
không thể nghe thấy.
An Sâm nghe không rõ, nhưng cô nhìn khẩu hình miệng của anh,
“Đựơc, tôi lập tức làm thủ tục chuyển viện.” Cô luôn luôn không làm trái với mệnh
lệnh của anh.
“Anh.
.
.
.
.
.
quốc.
.
.
.
.
.” “Đi Anh quốc?” An Sâm trợn mắt nhìn, “Tổng giám đốc, bác
sĩ nói vết thương của anh không nên di chuyển.” “Đi.
.
.
.
.
.” Anh cố chấp, nếu mà ở lại thì bị phát hiện là chuyện sớm
hay muộn, anh không thể để cho Vô Song biết chuyện anh bị thương.
“Đựơc, tôi lập tức đi làm.” An Sâm cắn răng và nhẹ nhàng gật
đầu.
Anh từ từ buông tay của cô ra, An Sâm đưa mắt nhìn anh được
y tá đẩy vào phòng bệnh, cô lấy điện thoại ra rồi bắt đầu đặt vé, Bạch Dạ đi tới
khoác lên bả vai của cô và xúc động: “Tôi thật sự hâm mộ phu nhân.” Cô ấy có
hai ngừơi đàn ông yêu mình như vậy