Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 177: Chạy trốn truy kích



“Ăn cơm đi.” Sau khi kết thúc nụ hôn say đắm, Vô Song thẹn thùng cúi đầu xuống.

“Ừ.” Đông Bác Hải cười cưng chiều, rồi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, “Cám ơn mọi người” không có ném hột gà thúi cho anh.

Hai người ở trong tiếng thét của mọi người mà trở về phòng bao, nhiệt tình của mọi người giống như náo động phòng tân hôn vậy, cảm xúc muốn cao bao nhiêu thì có cao bấy nhiêu.

Trong phòng bao, món ăn đã dọn lên đầy đủ rồi, Đông Bác Hải cắt một miếng bò bít-tết ra cho Vô Song, đưa tới bên miệng của cô, Vô Song ấp úng nhìn, hiển nhiên là cô còn chưa tiêu hóa được sự thật, “Anh thế mà lại biết hát.” “Anh hát rất kỳ quái sao?” Anh hỏi ngược lại.

“Dĩ nhiên, bởi vì .

.

.

.

.

.” “Hử?” Nghe cô không nói nữa, thì anh nhướng lông mày.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn vì anh cũng cảm thấy hứng thú đối với ca hát.” Cô cười ha hả, đổi chủ đề.

Đông Bác Hải cười nhẹ nhàng, anh không phải cảm thấy hứng thú đối với ca hát, anh chỉ là cảm thấy bài hát này rất thích hợp để tặng cho cô, nên mới học nó, thật sự chính là đã khiến cho cô cho đoán đúng, anh thật sự không biết ca hát, nếu không phải là anh có nhiều tiền, thì đoán chừng không có một giáo sư âm nhạc nào nguyện ý dạy cho anh một học sinh hoàn toàn không có ngũ âm như vậy.

“Để tự em đi!” Đột nhiên anh dịu dàng săn sóc, khiến cho Vô Song trở lại trạng thái yêu đương một lần nữa, có vẻ có chút không thích ứng, vì bọn họ đã lâu không có nhu tình mật ý như vậy mà ngồi chung một chỗ ăn cơm.

“Em ăn trước đi, anh đi toilet.” Anh giao nĩa vào trong tay của cô, dịu dàng cười với cô, rồi đứng dậy đi đến toilet.

Đi toilet xong, anh đang chuẩn bị ra cửa, thì trong lúc vô tình nghe được sát vách có người đang nói điện thoại, anh cũng không phải là có đam mê nghe lén, mà là nội dung hắn ta nói điện thoại, khiến cho anh có hứng thú.

.

.

.

.

.

“Tổng giám đốc, Đông Bác Hải cùng phụ nữ của hắn đang dùng cơm ở nhà hàng XX.” “Hiện tại liền tiêu diệt bọn họ sao?” “Dạ, tôi biết rồi.” .

.

.

.

.

.

Sấm sét giữa trời quang, Đông Bác Hải giống như bị người đánh một đòn cảnh cáo, trong đầu toát ra ý nghĩ đầu tiên chính là, Đông Hải Sinh chưa chết.

Anh lập tức đẩy cửa toilet ra, đi tới sát vách đá một cước văng cửa nhỏ toilet, gã đàn ông còn chưa kịp cúp điện thoại nhìn thấy anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì rút súng, đáng tiếc tốc độ của hắn không có nhanh bằng quả đấm của anh, một quyền của Đông Bác Hải đã đánh hắn nằm ở trên tường, sau đó dùng cầm nã thủ tóm lấy súng của hắn, hơn nữa dùng cán súng đánh hắn ngất xỉu, rồi nhét vào bên cạnh, sau đó nhặt lên điện thoại hắn làm rơi ở trên mặt đất, tra xét số điện thoại một chút, không phải là Đông Hải Sinh, nhưng cũng không ảnh hưởng hoài nghi của anh đối với chuyện Đông Hải Sinh bị nổ chết.

Anh xoay người rảo bước vội vã đi tới phòng bao, anh phải tranh thủ từng giây mang Vô Song rời khỏi nơi này, nếu không ngoài dự đoán, thì người của đối phương sẽ rất nhanh bao vây ở đây.

“An Sâm, hành động khẩn cấp.” Anh vừa đi vừa nói điện thoại.

“Tôi dẫn bọn họ tới đoạn đường XX, cô dẫn người ở nơi đó chờ tôi.” Anh cúp điện thoại, rồi bắt đầu chạy bộ, trở lại phòng bao cũng không kịp thở mà đạp một cái, rồi nắm lấy tay của Vô Song, bước nhanh ra ngoài.

“Làm sao vậy?” Anh luôn là khó hiểu như vậy, cô cũng còn chưa có ăn no mà.

“Đừng hỏi, tự nhiên một chút.” Đi ra phòng bao tay anh nắm cánh tay của cô, đổi thành ôm vai thơm của cô.

“Làm sao vậy?” Vô Song bắt đầu lo lắng, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu.

“Lên xe anh sẽ nói cho em biết, mỉm cười đi.” Anh lại gần cô, rồi ở bên tai cô thì thầm, cô vô cùng mất tự nhiên mà mỉm cười còn khó coi hơn khó, Đông Bác Hải pha trò, “Thật xấu xí.” “Anh nói cái gì?” Anh chê cô xấu xí? “Anh nói thật là đẹp mắt, tiếp tục duy trì.” Có cô ở đây, cho dù tai vạ đến nơi tâm tình của anh cũng không tồi tệ.

Khoảng cách 9 phút, bởi vì lo sợ bất an, Vô Song cảm giác giống như là đi chín giờ vậy, mặt cũng sắp cười đến tê liệt rồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh rạng đông —— cửa chính.

“Bọn họ ở đâu!” Sau lưng, ở trong phòng ăn có người bộc phát ra tiếng, “Mau đuổi theo, đừng để cho bọn họ trốn thoát.” Nói thì chậm, chính là nhanh, Đông Bác Hải bắt lấy tay của Vô Song bỏ chạy, vừa chạy còn vừa nói với cô: “Không nên quay đầu lại.” Anh sợ cô nhìn thấy nhiều người vây đuổi bọn họ như vậy, thì cô sẽ mềm chân.

“Bọn họ là người của đại thiếu gia?” “Không biết.” Không biết? “Anh còn có kẻ thù khác?” “Không biết.” Không biết, không biết, sao cái gì cũng không biết chứ! “Chúng ta phải chạy trốn tới đâu?” Lại nói không biết, cô muốn khóc điên rồi.

“Lên xe trước.” Hai người chạy đến chỗ đậu xe, rồi ngồi lên xe thể thao, cũng may Tam thiếu gia anh mặt mũi lớn, nên xe được dừng sát ở ven đường, và rất thuận tiện lái đi.

Chân ga vừa giẫm, thì xe thể thao đã tựa như tên bay mà vụt đi ra ngoài —— “Cài chặt dây an toàn.” Anh cẩn thận dặn dò.

“A.” Vô Song đáp một tiếng rồi làm theo, sau khi cài dây an toàn của mình, thì cô nhìn anh, “Muốn em cài giúp anh chứ.” “Ừ.” Anh nhẹ nhàng gật đầu.

Vô Song mới vừa cài chặt dây an toàn cho anh, anh lại đột nhiên thay đổi, Vô Song không hề chuẩn bị nên thân thể mất đi trọng tâm, theo quán tính mà lao về phía trước, đầu đụng lên vật cứng một cái, không có chảy máu, nhưng sưng lên một cục u, ngay sau đó từ sau lưng truyền đến một loạt tiếng súng.

Bang bang bang! Thanh âm đạn bắn lên miếng sắt.

“Không sao chứ!” Đông Bác Hải lo lắng hỏi.

“Không sao.” Cô che cục u bị đụng, và lắc đầu.

“Nắm chặt dây an toàn.” Có thể bọn họ tùy thời sẽ nghiêng ngả.

“Ừ.” Vô Song quay đầu lại nhìn phía sau lưng, có chín chiếc xe đang đuổi theo bọn họ, có chín chuôi súng lục lộ ra bên ngoài cửa sổ, xe đã chạy lên xa lộ cao tốc, hai bên không có ai, lúc này không có chiếc xe nào chạy qua bên cạnh bọn họ, đối phương mới dám to gan nổ súng bậy như thế.

“Bác Hải, bọn họ rốt cuộc là người thế nào, tại sao phải đuổi cùng giết tận anh?” Vô Song không ngừng tò mò mà hỏi lần nữa.

“Anh cũng không chắc chắn.” Anh vừa lái xe, vừa cảnh giác xem xét kỹ lưỡng ở sau lưng, khoảng cách theo bọn họ vẫn duy trì không bị đột kích .

“Kẻ thù của anh rất nhiều sao?” “Ừ.” “Có thể nói con số đại khái không?” Nếu như không nhiều có thể loại trừ, thù hận sâu nhất với anh hẳn là có.

“Không nói chính xác được.” Người trong giang hồ, làm sao mà có thể không kết thù, nhưng không có ai dám ở sau lưng Đông Bác Hải anh đâm chết anh, không phải là không có ~ có! Có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà Đông Hải Sinh là tiêu biểu nhất.

“A ~” Vô Song muốn khóc, sao lúc yêu anh anh không nói là đi theo anh thì đầu đều có tùy thời dọn nhà, chết tiệt! Bang bang bang ~ bùm! Một trận tiếng súng vang lên mãnh liệt, thủy tinh phía sau xe bị tấn công nát rồi, Đông Bác Hải ra lệnh cho cô, “Cúi xuống!” “A ~” Vô Song khóc không ra nước mắt mà nghiêng cổ vùi đầu xuống, sợ tới mức nước mắt ròng ròng nhìn anh, nơm nớp lo sợ mà nói: “Anh cẩn thận.” “Yên tâm đi, hãy chăm sóc chính em.” Không phải lần đầu tiên anh bị truy kích, đã có kinh nghiệm rồi mà.

Vô Song hiểu ý gật đầu, gặp chuyện như vậy ai cũng sẽ sợ, nhưng mà có anh ở bên người, cô cảm thấy mình không hề sợ chết như trong tưởng tượng! “Anh muốn tăng tốc, em nắm chặt dây an toàn nhé.” “Ừ!” Dây an toàn bị cô nắm chặt ở trong tay đã không thể chặt hơn nữa, mồ hôi lạnh cũng toát ra rồi.

Đông Bác Hải nhắm mắt lại, đột nhiên lái lắc lư hình chữ ‘S’, khiến cho xe đối phương đi theo cũng đung đưa mấy cái, vì vậy sự cố bi kịch đã xảy ra, sau xe bọn họ, có hai chiếc xe cùng nhau lắc lư, một chiếc bị đụng lật, một chiếc bị đụng cũng ngã ở ven đường.

“Oa, anh rất lợi hại.” Kỹ thuật lái xe của anh, làm Vô Song bội phục mà giơ ngón tay cái lên, so với rất nhiều tay đua xe chuyên nghiệp mà cô đã gặp còn muốn lợi hại hơn.

“Chút lòng thành.” Đông Bác Hải cũng không khiêm tốn mà cười cười.

Khi hai người có phần quên nguy hiểm, vừa nói vừa cười đàm luận, thì đột nhiên phía sau xông lên một chiếc xe gắn máy chạy quá tốc độ, nếu không phải tạp âm của nó quá lớn, thì Đông Bác Hải sẽ không chú ý tới nó.

“Mau tránh đến chỗ ngồi phía sau đi.” Anh vội vàng kêu lên, Vô Song ngoan ngoãn phối hợp, cô vội vàng cởi dây an toàn, nhưng nguyên nhân là vì quá nóng nảy, nên mặc kệ cô làm thế nào cũng không tháo ra được, cô sợ nên có chút mất bình tĩnh, và không biết làm sao mà nhìn về Đông Bác Hải, “Không tháo được.” “Đừng nóng vội, từ từ đi.” Anh nắm giữ tay lái, nhưng cũng không giúp cô.

“A.” Vô Song cảm thấy mình rất ngốc, cô thử hít một hơi thật sâu, ở trong lòng tự nhủ không được gấp gáp, không được gấp gáp, rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, và cởi dây an toàn ra.

“Mở được rồi.” Cô vui mừng kích động muốn hoan hô.

“Mau tránh ra phía đằng sau đi.” Đông Bác Hải không dám phân tâm, con mắt vẫn nhìn chăm chú ở phía trước, tính toán chỗ đã chỉ định còn khoảng cách bao nhiêu.

“Anh phải cẩn thận.” Không yên lòng nhìn hai mắt anhh, cô trốn được ra phía đằng sau.

Rầm rầm rầm! Xe gắn máy đuổi theo, người ngồi ở phía sau cầm súng, bắn nát thủy tinh hai bên cửa sổ xe, Vô Song sợ tới mức cuốn co vào sàn, che chặt lỗ tai, tiếng đạn đủ khiến cho người nhát gan sợ tới mức hồn bay phách tán! Đông Bác Hải nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy khoảng cách với xe gắn máy cũng chỉ có một mét, trong lòng anh nảy sinh một kế, đột nhiên hạ tốc độ chân ga, lập tức xe gắn máy chạy tới trước mặt, anh chợt một đạp mạnh chân ga, hứơng về phía xe gắn máy đụng tới, ‘ rầm ’ một tiếng, xe gắn máy bể chia năm xẻ bảy, mà xe BMW chỉ là chịu một chút tổn hại.

Rầm rầm rầm! Ngay sau đó, sau xe lại vang lên một trận súng tấn công mãnh liệt.

“A ~” Vô Song sợ tới mức thét lên, trái tim đã sớm nâng lên tới cổ họng, có thể sẽ tùy thời nhảy ra, mặc kệ người tỉnh táo thế nào, nội tâm thế nào, chỉ cần là lần đầu tiên trải qua kích thích điên cuồng, trải qua nguy hiểm như vậy, cũng sẽ sợ tới mức tâm tình mất khống chế, kẻ nghiêm trọng có khả năng sẽ bị đột tử.

“Lập tức có thể thoát khỏi bọn họ rồi!” Nghe tiếng thét của cô, Đông Bác Hải lên tiếng an ủi.

“Em cũng sắp mệt lả rồi.” Vô Song mệt mỏi mà trả lời anh một câu.

“Đông phu nhân, em yếu ớt thế sao?” Anh có chút buồn cười, ngày đó lúc cô tìm chết, thật sự là rất bi thảm.

“Anh không sợ?” Cô cũng không tin, từ nhỏ anh đã to gan như thế.

“Sợ cái gì? Chết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.” “Không sợ, anh chạy cái gì?” Thôi đi, thật là giả dối, nói một đàng làm một nẻo.

“A! Khi còn bé, thầy giáo em đã không dạy em sao, chết có nhẹ tựa lông hồng, nặng như Thái Sơn sao? Chết ở trong tay đám cặn bã này, anh không mặt mũi nào mà gặp tổ tông đâu!” “Không muốn chết, thì chuyên tâm lái xe của anh đi!” Tặng anh một cái xem thường, Vô Song giữ vững im lặng, cãi vã với anh một chút cô cũng không còn sợ như vậy nữa.

Vô Song nằm nghỉ ngơi vốn tưởng rằng sẽ được nghỉ một lúc, không ngờ tình hình lại phát sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.