Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 27: Cô bé, em phải phụ trách tôi



“Két ——” Mới ra khỏi công ty, thì Vô Song bị một chiếc màu đen xe thắng gấp ngăn cản, xe dừng lại ở trước chân cô, nguy hiểm thật! Không đợi cô lên tiếng chất vấn, đối phương đã mở miệng trước

“Lên xe!” Giọng nói bá đạo, không cho cự tuyệt.

“Là anh!” A, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, mặt cương thi, cho rằng giả vờ lãnh khốc là có thể hù được người à, Chúc Vô Song cô không để cho mình chịu thua, nâng chân lên, hướng về phía xe của anh, không chút thục nữ mà đạp một cước, rồi xoay người ghé sát qua anh, Vô Song còn lạnh lùng cho anh một lời khuyên, cảnh báo

“Lần sau anh lại lái xe ngăn cản tôi nữa, cũng sẽ không chỉ là một cước đơn giản như vậy đâu!” Sắc mặt của Đông Bác Hải lúc đen lúc trắng, cho tới bây giờ không có cô gái nào dám không nhận nợ của anh, cô gái này không ngoại lệ. Shit, nện tay lái một cái, đẩy cửa xe ra, anh sãi bước đuổi theo, bóp chặt cổ tay của cô một lúc.

“Này, anh làm gì đấy, buông tôi ra!” Anh không để ý cô kêu gào, mạnh mẽ kéo cô về phía sau, Vô Song dùng sức giùng giằng, còn dùng túi xách đánh anh mấy cái, Đông Bác Hải gần như bị cô chọc giận tới cực điểm, đôi mắt cũng nhiễm một tia máu, anh cố gắn đè nén cơn tức giận này. Hai người tới trước cửa xe, Vô Song nói gì cũng không lên xe, còn lớn tiếng chất vấn

“Muốn bắt cóc sao? Tôi cảnh cáo anh, thành phố SHI có luật pháp đấy!”

“Nói đủ chưa?” Anh nhíu mày, dáng vẻ đẹp trai lãnh khốc. Một tay chống xe, anh cúi đầu lại gần Vô Song, tựa như là muốn cợt nhả cô, Vô Song theo bản năng ngửa cổ ra sau, liên tục lui về về phía sau chống lên sườn xe, không còn chỗ lui nữa rồi, mà khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn còn đang cúi xuống, hơi thở của hai người tiến dần, Vô Song đỏ mặt, tim đập như sấm đánh, khẩn trương và sợ hãi, liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng gần, trong đầu hiện ra nụ hôn ngoài ý muốn đêm hôm đó, mặt của cô chợt đỏ bừng, giống như là tôm luộc chín, khép mắt lại, cô dùng sức đẩy anh ra. Đông Bác Hải bị cô đẩy đột ngột không kịp chuẩn bị mà lui nửa bước, Vô Song muốn chạy trốn, lại bị anh lôi trở lại, lần này hai tay của anh đều chống lên trên xe, vây cô ở trong ngực. Vô Song nổi giận

“Có tin tôi la lên anh vô lễ không!”

“Em cảm thấy người khác sẽ tin tưởng thì xin cứ tự nhiên!” Anh mím môi cười, lời của cô không có chút uy hiếp nào với anh, với khuôn mặt tuấn tú này của anh, bình thường chỉ có bị nữ nhân vô lễ mà thôi.

“Vô lại!” Thế giới này, hai loại người khó trị nhất là, cô gái không hiểu chuyện và đàn ông càn quấy. Vô Song thật bất hạnh, gặp được người sau!

“Đến tột cùng là anh muốn gì?”

“Muốn em chịu trách nhiệm anh!”

“Cái gì?” Trợn mắt nhìn, Vô Song muốn trừng chết anh ta, cô không nghe lầm chứ! Muốn cô chịu trách nhiệm? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì......

“Chẳng lẽ không phải à, em không biết, không nhớ rõ em đã đã làm gì với tôi sao?” Đông Bác Hải nheo mắt lại, có vẻ em dám quên, tôi bóp chết em ngay. Vô Song chật vật nuốt xuống nước miếng, rũ mắt xuống, đôi mắt đảo một vòng, suy nghĩ: cô có làm gì với anh ta sao?

“Không nghĩ ra?” Anh dùng tay nâng cằm của cô, Vô Song nghiêng đầu đi, thầm nói: chuyện này là không thể! Anh cười nhẹ

“Không nghĩ ra, vậy tôi giúp em ôn tập một chút!” Mắt thấy môi của anh sắp áp xuống, Vô Song lập tức nói

“Nụ hôn ngày hôm đó là ngoài ý muốn!” Thân thể của anh ngừng lại, kinh ngạc mà nhíu lông mày

“Hử?”

“Tôi không phải là cố ý muốn hôn anh, là tôi không cẩn thận trượt chân, mới hôn anh, tôi xin lỗi anh.” Vô Song xin lỗi cúi đầu xuống.

“Em hôn trộm tôi?” Sắc mặt Đông Bác Hải trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng. Vô Song lúng túng mà cải chính

“Là không cẩn thận.” Anh cười lạnh:

“Không cẩn thận là có thể quên sao, cô bé, tôi không phải là dễ chọc đâu đấy!” Dứt lời, anh nhét cô vào trong xe, anh cũng ngồi lên xe rồi lái xe nghênh ngang rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.