“Vô Song, đang suy nghĩ gì đấy?” Vào thời gian cơm trưa, Ngả Mễ và
Vô Song đi tới một nhà hàng, ghi món ăn xong, thì Ngả Mễ thấy cô mất hồn mất vía mà hỏi.
“A!” Ngẩn ra, Vô Song hỏi:
“Ngả Mễ, không phải cô đã
nói, cô sẽ nói một chút chuyện xưa về nhà họ Đông cho tôi biết sao?”
“A đúng!” Ngả Mễ lúc này mới nhớ tới, liếc mắt bốn
phía một cái, thấy không có các đồng nghiệp khác dùng cơm ở nơi này, cô
xích lại gần chút rồi nói:
“Trong ba thiếu gia, đại thiếu gia thì tính
khí tốt nhất, là người hòa ái dễ gần, trước mắt galăng lại phong độ, nhị thiếu gia chính là tên ngu ngốc nhất, cả ngày chỉ biết ăn uống chơi gái đánh bài, chiếm tiện nghi của mỹ nữ, tam thiếu gia thì tính cách lạnh
lùng kiêu ngạo, tính tình cổ quái, bá đạo kiêu ngoạ, nhưng rất MAN, là
loại tôi thích.” Vô Song đổ mồ hôi, háo sắc!
“Còn có, Vô Song tôi cho cô biết, thật ra thì ba
thiếu gia của nhà họ Đông, đều không phải là một mẹ sinh ra, đại thiếu
gia và nhị thiếu gia mới là một mẹ sinh, còn tam thiếu gia chính là con
riêng của Chủ tịch.”
“Lúc tam thiếu gia tám tuổi, mới được nhận về nhà họ
Đông, Chủ tịch không thích anh ấy, hoặc có thể nói là hận đi, nhưng dù
sao cũng là ruột thịt của mình, nên ông ấy không thể mặc kệ sống chết
của anh ấy.”
“Tại sao?” Chẳng lẽ vì anh ấy là con riêng do tình nhân sinh, nên mới muốn xoá bí mật?
“Bởi vì, tam thiếu gia hại chết mẹ của mình, là người phụ nữ Chủ tịch yêu thương nhất!” Giọng nói của Ngả Mễ thấp đến mức
không thể thấp hơn nữa.
“Anh ấy hại chết mẹ của mình?” Kích động mà Vô Song
nâng cao giọng nói, Ngả Mễ hận không thể tìm động chui vào, vội vàng lấy một đầu ngón tay, đặt ở khóe miệng,
“Hư ~~~ Vô Song bà cô của tôi ơi,
cô nhỏ giọng dùm một chút được không?” Nếu chuyện như vậy mà bị truyền
đi, cô chết không kịp ngáp đó!
“Thật xin lỗi, tôi, không phải tôi cố ý!” Phản ứng kịp thất thố của mình, Vô Song che miệng xin lỗi.
“Hô......” Cũng may chỗ này không có người quen, không biết bọn họ đang thảo luận cái gì. Ngả Mễ vuốt ngực bị hoảng sợ,
Vô Song kéo tay của cô ấy, thấp giọng hỏi:
“Cô nói Đông Bác Hải hại chết mẹ của anh ấy, là thật sao?”
“Chắc chắn!” Ngả Mễ nói ra vẻ rất chắc chắn. Vô Song cau mày lại, cảm giác chua xót ở trong lòng
hình như lan tràn tới toàn thân, trong nháy mắt cả người mình như đặt
trong băng tuyết, tự dưng đáy lòng nổi lên lạnh rét. Ngả Mễ nói tiếp:
“Thật ra thì, điều này cũng không
thể trách tam thiếu gia hoàn toàn, đứa trẻ mà, đều thèm ăn, muốn trách
chỉ có thể trách ông trời đố kị hồng nhan, mẹ của tam thiếu gia xinh đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành.”
“Có ý gì?” Sao cô nghe mà không hiểu.
“Mẹ của tam thiếu gia đã bị xe đụng chết khi anh ấy
mới được năm tuổi, nguyên nhân là tam thiếu gia đòi ăn bánh ngọt ở phố
đối diện, thiếu phu nhân bảo anh ấy ở tại chỗ đợi bà, bà đi mua cho anh
ấy, kết quả có đi không về.” Thì ra là có chuyện như vậy.
“Thật ra thì, tam thiếu gia rất đáng thương, Vô Song
cô có nghe qua một ca khúc chưa, trên đời chỉ có mẹ tốt, đứa nhỏ có mẹ
giống như báu vật, đứa nhỏ không có mẹ giống như cọng cỏ...... Tam
thiếu gia ở nhà họ Đông tựa như một cọng cỏ, vẫn luôn là cỏ dại bị đại
thiếu gia, nhị thiếu gia ghét bỏ.” Ngả Mễ vạn phần đồng tình nói. Đột nhiên, Vô Song ảo não, lời nói ngày ấy của cô hình như thật quá đáng! Cô cho rằng, anh ta chỉ là một quý công tử nhà giàu
sống an nhàn sung sướng, không biết chua cay của nhân gian. Không nghĩ
tới, anh ta lại là người đàn ông có một mặt tối tăm như vậy. Ngày đó cô nói gì mà 【 Đông Bác Hải, anh chính là một kẻ đáng thương không có tâm, không có tình cảm, không có nhân tính, anh không xứng nhận được sự tôn trọng của người khác! 】 OMG! Thượng Đế, che cái miệng thối của cô đi, lời nói của cô đều lộn xộn lung tung rồi!
“Vô Song, cô làm sao vậy?” Ngả Mễ thấy hai tay cô ấy che kín mặt, thì không hiểu mà hỏi. Vô Song muốn khóc, lại gượng cười nói: