Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 96: Là cậu bức tử cô ấy



Hôm sau, cậu bé rời giường thật sớm, mặc chỉnh tề, ăn bữa sáng mẹ làm rồi sau đi học. Vô Song cầm sữa tươi bánh bao đi vào căn phòng, tối hôm qua người đàn ông nào đấy bị ngộp, vẫn còn đang ngủ say, để xuống rồi ngồi ở bên giường, cô kêu một tiếng,

“Tam Thiếu Gia, rời giường ăn điểm tâm.” Đông Bác Hải di chuyển thân thể, rồi kéo cao chăn lên cũng không có ý định thức dậy —— Thấy anh không đứng lên, Vô Song mở TV lên, rồi lại đẩy bờ vai của anh một cái,

“Rời giường, ăn điểm tâm!” Anh lật người kéo cô, rồi siết chặt eo thon nhỏ của cô, đầu tựa vào trong ngực của cô, buồn bực cúc cu:

“Tối hôm qua cả đêm anh đều không ngủ.” Vô Song cảm thấy buồn cười,

“Em không cho anh ngủ sao?”

“Biết tối hôm qua anh đắp chăn cho bảo bối bao nhiêu lần không?”

“Mấy lần?”

“Hơn trăm lần!” Tư thế ngủ của con trai thật là anh không dám khen tặng, thời gian ngủ cả buổi tối của anh đều dâng hiến toàn bộ cho con rồi.

“......” Có nhiều như vậy sao?

“Bồi thường anh thế nào đây?” Ngẩng đầu lên, anh mở to mắt nhíu mày. Vô Song lộ ra vẻ mặt mỉm cười với anh,

“Em làm bữa ăn sáng, đứng dậy ăn đi.”

“Bữa ăn sáng để đó đi, bây giờ anh lại muốn ăn em.” Anh lại hóa thân thành cầm thú, lấn lên trên người cô, Vô Song đưa tay ngăn lại môi mỏng đang rơi xuống của anh,

“Anh không phải là cả đêm không ngủ sao, không mệt à?”

“Để luyện công buổi sáng đã.” Kéo tay của cô xuống, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vô Song. Mặc dù anh đã hôn cô rất nhiều lần, nhưng kỹ thuật hôn của Vô Song vẫn ngây ngô như cũ, mỗi lần anh hôn cô triền miên, thì cô đều có vẻ rất luống cuống, không biết nên làm sao để nghênh hợp anh, luôn là anh hướng dẫn cô từng bước một, anh dùng lưỡi nhẹ nhàng mở môi của cô ra, để cho anh có thể càng không có chút kiêng kỵ nào mà lấy đi mật ngọt trong miệng cô. Tay của anh chẳng biết lúc nào đã mở cúc quần của cô, cởi quần của cô xuống, tay dừng lại ở vùng đất thần bí nhất của cô, dùng đầu ngón tay khơi lên từng trận vui thích, càng khiến cho Vô Song ý loạn tình mê, và không ngừng ngọa nguậy thân thể, muốn lấy được nhiều hơn. Cô theo bản năng ngọa nguậy hình như cũng khiến cho anh mất khống chế, anh cuồng dã lột áo cô ra, lạnh lẽo trong không khí đánh úp tới da thịt, nhất thời xua tan khó nhịn cùng nóng ran xa lạ ở trên người Vô Song, ý thức thanh tỉnh vài phần nên cô mờ mịt mở mắt. Thấy quần đã bị anh cỡi ra, cô đỏ mặt lên, nghiêng đầu đi ——

“Nhìn anh.” Đông Bác Hải một tay chống giường, rồi nghiêng đầu của cô qua, muốn cô nhìn anh,

“Nhớ, chỉ có anh mới chính là người đàn ông của em.” Vô Song cũng không có ngẫm nghĩ ý trong lời nói này của anh, chỉ ngượng ngùng nhìn anh, gương mặt đỏ ửng lên. Đông Bác Hải tà khí nhéo môi một cái, tàn khốc muốn chết, cúi người cắn vành tai mẫn cảm của cô, Vô Song cắn một đầu ngón tay, nhắm hai mắt lại.

“Kêu lên.” Anh ở bên tai thì thầm.

“......” Vô Song không muốn.

“Ngoan, kêu lên, không ai nghe đâu.” Anh dụ dỗ cô, nhưng Vô Song vẫn không muốn.

“Thật là kiên cường ——” Anh lại thích vẻ kiên cường này của cô, anh dừng lại, khiêu khích chọc lên dây thần kinh cười trên eo thon nhỏ của cô, Vô Song nhột đến nổi phải nở nụ cười, uốn éo người hỏi,

“Đông Bác Hải, anh làm gì đấy, nhột quá à.”

“Biết nhột, thì kêu ra đi.” Anh thích nghe tiếng rên rỉ của cô.

“Anh bỉ ổi.”

“Em mới biết.” Anh không lấy làm hổ thẹn, mà ngược lại còn lấy làm kiêu ngạo.

“Mau dừng lại.”

“Em kêu ~ thì anh dừng lại.”

“Ha ha ~ Đông Bác Hải đừng làm rộn, thật sự rất nhột mà, khó chịu lắm.”

“Em nghẹn cũng không khó chịu sao?” Anh ngừng lại tiến sát vào cô lần nữa, chóp mũi chống trên cô, mày rậm nhíu lại nói. Vô Song nháy mắt nhìn anh, suy nghĩ một chút, rồi lúng túng nói:

“Em xấu hổ.” Giọng nói kia chính cô cũng cảm thấy quá yếu ớt.

“Đứa ngốc, cái này thì có cái gì mà xin lỗi, kêu ra đi!” Anh cười cười cưng chìu, chạm khẽ môi cô một chút, rồi hôn lên cổ của cô, Vô Song nhắm mắt lại đang suy nghĩ ~ nghĩ ~ vẫn là không cần ~ ‘ bản đài đưa tin mới nhất, sáng sớm hôm nay khoảng bảy giờ, ở khu phục hưng có một cô gái rơi lầu bỏ mình, theo cảnh sát kiểm nghiệm sơ bộ về cái chết của cô gái này, thì cô gái này trước khi rơi lầu thì từng bị nhiều người xâm phạm, đây rất có thể chính là nguyên nhân đưa đến cô nhảy lầu, chúng ta được biết, cô gái đã chết này họ Tô, tên một chữ Lộ, trước khi chết có làm ở trong câu lạc bộ Đại Thế Giới. ’ Tô Lộ —— Vô Song bỗng nhiên mở to mắt, ống kính TV vừa đúng lúc hướng về phía Tô Lộ, mặt mũi của cô ấy còn kinh khủng hơn quỷ, vết thương trên mặt, tóc cũng lộn xộn lung tung, tóm lại tướng chết rất thảm.

“Tại sao có thể như vậy?” Tối ngày hôm qua cô ấy còn rất tốt mà, sao lại đột nhiên chết chứ.

“Sao thế?” Phát hiện cô không chăm chú, nên Đông Bác Hải ngẩng đầu lên hỏi.

“Bác Hải, em có việc phải đi lập tức.” Vô Song hai mắt đẫm lệ nhìn anh, vội vàng nói.

“Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”

“Bây giờ em không có thời gian giải thích với anh, tóm lại là chuyện hết sức khẩn cấp.” Vô Song muốn đứng dậy lại bị anh đè xuống, anh không vui nói:

“Bây giờ em đi, thì anh làm sao đây?” Bây giờ anh như là tên đã lắp vào cung, tiến thoái lưỡng nan a!

“Đi vào tắm nước lạnh đi, hôm nào em đền lại cho anh!”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Muốn anh nhịn, thì phải có lý do chứ, nếu không anh kìm nén cũng không chỗ oán.

“Vài ba lời nói thì không rõ ràng, trở về em sẽ từ từ nói cho anh biết.” Cô đứng dậy, bảo Đông Bác Hải tránh ra. Cô nhặt quần áo ở trên đất lên mặc vào, rồi sau đó quay đầu chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Đông Bác Hải đen giống như là không có chiếm được khoản nợ vậy, ngồi ở trên giường cũng không nhúc nhích mà nhướng chân mày nhìn cô. Vô Song quay người lại quỳ gối lên trên giường, ôm cổ của anh, lần đầu tiên chủ động dâng tặng nụ hôn, hai người triền miên một lát, Vô Song buông lỏng tay ra rồi nhắc nhở anh,

“Nhớ ăn điểm tâm.”

“Ừ.” Anh gật đầu,

“Em cũng trở về sớm chút.”

“Ừ.” Vô Song đứng dậy rồi rời đi, nhìn bóng lưng cô rời đi, Đông Bác Hải không yên lòng nên cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, gọi đi,

“Giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của cô ấy, rồi báo cáo với tôi.” **************************************** Vô Song gọi xe đi tới nhà Thư Yên, mở cửa là bà Trương người giúp việc già, nhìn thấy Vô Song bà cũng không nhận ra được, nên hỏi:

“Tiểu thư, cô là?”

“Bà Trương, con là Vô Song.” Vô Song cười cười với bà Trương. Bà Trương dò xét quan sát cô mấy lần, rồi chợt kinh hô:

“Là Chúc tiểu thư à, nhiều năm không gặp như vậy, cuộc sống của cô tốt chứ, cô thật đúng là nữ đại biến 18 lần nha, càng ngày càng đẹp.”

“Con rất khỏe, bà Trương, Yên nhi có ở nhà không?”

“Tiểu thư đang ở nhà, lúc này vẫn còn đang ngủ đấy.” Bà Trương nhường đường cho Vô Song vào, Vô Song đi vào rồi lại hỏi:

“Tối hôm qua lúc nào thì cô ấy về đến nhà?”

“Ơ, sáng sớm hôm nay tiểu thư mới về đến nhà.”

“A.” Tay Vô Song nắm túi thật chặt, nụ cười trên mặt lúng túng, rồi xoay người chạy thẳng tới phòng của Thư Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.