Ô tô chầm chậm chạy trên đường lớn, không phải Vinh Ninh không muốn chạy nhanh, chỉ là phía trước kẹt xe quá mức lợi hại.
Dập Dập mở cửa sổ thông khí, Vinh Ninh trong lòng bực bội bấm còi: " Không phải chủ nhật sao lại nhiều xe như vậy?".
Dập Dập nhàn nhạt quay đầu lại, đôi mắt vô thần nhìn hắn, dường như muốn nói: "Tất cả thứ này rốt cuộc là ai hại?".
Vinh Ninh kéo quai hàm nhìn trước mặt, hoàn toàn không để ý ánh mắt Dập Dập, mới vừa lên xe khi không nhìn thấy Dập Dập mỉm cười tà ác, hắn còn không biết mình bị tiểu quỷ này giở trò rồi sao.
Muốn nói ngốc , chính mình cũng thật là ngốc sao, rõ ràng đã trải qua n lần, nhưng mỗi lần tự nói với mình muốn mở rộng trí nhớ, rồi lại bị Dập Dập cài bẫy , quả nhiên có nhiều loại cha mẹ thì sẽ có nhiều loại con nít, Dập Dập cùng cha mẹ bé đều giống nhau, đều là loại không dễ trêu chọc.
Trái lại cục cưng của hắn lại rất đáng yêu, nhất là mỗi khi phúc hắc, có thể cùng Dập Dập so tài, thậm chí ....Có khi còn cao hơn Dập Dập mấy phần.
Dập Dập ánh mắt để lại trên mặt Vinh Ninh có một chút háo sắc : "chú Vinh, hiện tại đã tới mùa hè, chẳng lẽ chú còn ở mùa xuân sao?".
" Cháu nói mặt chú đó. Giống như đang tư....." xuân
Câu cuối Dập Dập không nói rõ, Vinh Ninh vẫn như cũ, cùng trước kia phải ngầm hiểu, sờ tóc Dập Dập chút, làm cho Dập Dập bất mãn .
“Tiểu quỷ, con thì biết gì, chú đây không có tư xuân, đây gọi là từ phụ.”
“Từ phụ” Dập Dập nhíu mày nói: “Chú thụ tinh ống nghiệm để sinh con ?"
Mặt Vinh Ninh lặp tức giãn ra: “Bây giờ chú phiền nhất chính là bốn chữ đấy” , khuôn mặt Vinh Ninh vừa nãy vẫn còn bình tĩnh, nhưng lập tức cười tươi như hoa.
Anh và Dập Dập không phải là cha con nhưng lại như cha con, Dập Dập cũng coi như Vinh Ninh nuôi từ nhỏ đến giờ, thỉnh thoảng hắn và Dập Dập nói chút chuyện phiếm, hắn cần một người có thể cùng hắn chia sẻ tâm sự, Dập Dập năm 9 tuổi cũng giống anh.
Vinh Ninh từ lúc cùng cục cưng gặp nhau mới hai ngày này phát sinh đủ thứ chuyện kể cho Dập Dập nghe, Dập Dập chăm chú nghe, nhìn trên mặt Vinh Ninh vẫn tươi cười như cũ, cậu hiểu được tình cảm Vinh Ninh đến cùng là như thế, là một người cha có tình cảm.
Sau khi nói xong, Vinh Ninh cũng không nghĩ Dập Dập sẽ nói gì, đối với hắn mà nói chỉ cần có người có thể nghe hắn nói chuyện đã chính là lời an ủi lớn nhất.
“Chú không muốn nghe lời khuyên của con sao?” Vinh Ninh quay đầu lại, nói với Dập Dập rất nhiều chuyện, còn là lần đầu tiên nghe được cậu đáp.
“con cho rằng mẹ cụng cưng hiện tại đang ở thành phố A, mẹ cụng cưng có khả năng mang trên lưng tội danh chưa lập gia đình mà có con. Người mẹ như vậy thì có mấy người lại bỏ mặc con của mình đây? Cục cưng đi khỏi nhà thời gian dài như vậy, thông thường mà nói cũng sớm đã báo trước, nhưng mẹ cục cưng không có chút xíu động tác, như vậy chỉ có thể nói, một, mẹ cục cưng bị gạt, cho là cục cưng đi chơi nơi nào đó, hai chính là cục cưng tới tìm chú, do mẹ cục cưng chỉ định".
“Cho nên…”Vinh Ninh hai mắt có chút sáng.
“Cho nên, chỉ cần chú theo dõi cục cưng, tra xem cục cưng liên lạc với ai bên ngoài, đến lúc đó chú còn sợ gì không tìm được mẹ cục cưng sao?”
Vinh Ninh gật đầu như khúc gỗ, chuyện đơn giản thế này, sao hắn không nghĩ đến.
“Dập Dập …” Vinh Ninh gọi.
“Hả?” Dập Dập vừa quay đầu lại, Vinh Ninh liền ôm cậu trong lòng phả vào mặt, Dập Dập đành để Vinh Ninh ôm trong ngực: “Tiểu quỷ này, tại sao con lại đáng yêu như vậy!”
“Này này …” Dập Dập không kiên nhẫn đẩy hắn ra:”Thỉnh chú lái xe đàng hoàng, nếu không con sẽ nói cho mẹ con để chú đứng dưới nắng nghe chút tâm sự trong thời gian dài”.
Vinh Ninh gật đầu đồng ý, cho dù như thế nào Dập Dập cũng tính là giúp hắn giải quyết vấn đề nan giải này, hắn luôn cảm thấy đoạn trí nhớ bị mất đi này dường như đang trở lại, khoảng cách mỏng như tờ giấy, có thể dễ dàng dùng ngón tay đâm thủng.
Sân bay thành phố A, Vinh Ninh mang Dập Dập đầy cao hứng đi vào.
Trong sân bay, người đến người đi, cửa kính to lớn xoay chuyển, mới vừa đi vào,Vinh Ninh trong đầu chợt có nghi vấn, hắn dừng bước, xoay người lại.
Đó là cảm giác đã từng quen biết, làm cho hắn có hơi chút không rõ ràng.
Nhìn chỗ đó một chút, nhưng kì lạ là lại không phát hiện có thứ gì quen thuộc.
“Chú Vinh, chú đang nhìn cái gì vậy?” Dập Dập nghiêng đầu hỏi. Vinh Ninh hồi phục lại tinh thần cúi đầu nhìn cậu: “Không có”. Sau đó cười cười, cơ thể khom xuống, ngồi xổm trước mặt Dập Dập.
“Con xem, dây giày tuột cũng không biết.” Vinh Ninh dùng tay nhẹ nhàng thắt dây giày lại cho Dập Dập.
An Bảo Bối cũng có cảm giác có một ánh mắt mãnh liệt nhìn cô, hờ hững quay đầu lại, lại không có một chút gì .
“Làm sao vậy?”
An Bảo Bối gãi gãi đầu trả lời Trác Nhất Phong: “A, vừa rồi có cảm giác có người nhìn .”
“Con trở về không nói cho bạn bè ?”
Bạn bè? Cô ở thành phố A ngoại trừ An Kỳ ở trong cô nhi viện từ nhỏ, căn bản sẽ không có bạn bè, sợ Vinh Ninh sẽ tìm được cô, năm đó lúc rời đi ngay cả An Kỳ cô cũng không thông báo, lúc trở lại cô cũng không biết nói như thế nào?
An Bảo Bối lắc đầu nói: “ai cũng không có nói “.
“có thể trên máy bay đã biết bạn nhỏ kia”.
Nghĩ đến Thụy Thụy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, An Bảo Bối cười ngọt ngào: "Cứ vậy đi."
"Này người bạn nhỏ đi thật đáng yêu."
“Ít nhất so với cục cưng đáng yêu”. An Bảo Bối thở dài một hơi tức giận nói: “Ít nhất đứa trẻ kia còn nghe lời mẹ “.
Cục cưng là tiểu quỷ vô cùng tinh quái, đừng nói đến việc nghe lời cô, cô nói vài câu nó đã cảm thấy dong dài, trưng ra bộ mặt nhỏ nhắn đầy bất mãn.
"Ha ha ...Ta thấy cháu gái ta là đứa trẻ khả ái nhất thế giới"
Bởi vì bé là cháu ngoại ông.
Ba người cùng nhau nở nụ cười, Ba Nã quản gia mở miệng tiếng hoa lưu loát nói: “Lão gia, đại tiểu thư, nhị thiếu gia, đi thôi, mặt trời thành phố A rất độc”.
“Uh”
An Bảo Bối đi về phía trước vài bước đột nhiên quay đầu lại nhìn, như cũ là người đến người đi, vẫn không tìm được ánh mắt đấy, lẽ nào do cô nghĩ quá nhiều?
Bên này Vinh Ninh thật vất vả mang Dập Dập đi đến trước mặt Tô Nhất Dạ, khuôn mặt Tô Nhất Dạ căng thẳng, thực sự rất muốn hướng trên mặt Vinh Ninh cho một đấm.
“Vinh Ninh, anh đến muộn”.
Tên này thật đáng ghét mà, hắn biết rõ ràng cô ghét nhất kẻ trễ hẹn.
"Ai nha, thật xin lỗi. Anh đã được Dập Dập giáo huấn một trận rồi mà em còn nói vậy sao?" Vinh Ninh ủ rũ, gương mặt vô cùng đáng thương.
Tô Nhất Dạ lườm hắn một cái, cúi đầu vuốt ve đầu Dập Dập,"Dập Dập chung sống với ông nội thế nào rồi?"
"Cũng khá tốt."
"Nói cho anh biết tin này." Vinh Ninh vẻ mặt mừng rỡ cầm vai Dập Dập đẩy tới trước mặt Tô Nhất Dạ, "Dập Dập hiện giờ là người nổi tiếng, bức vẽ của nó được nhà trường chọn đi dự thi rồi giành được giải Nhất đó."
"Oa, lợi hại như vậy mới chính là con trai em nha." Tô Nhất Dạ thân thiết xoa đầu Dập Dập, cậu nhìn sang hướng khác, vẻ mặt như không có gì cả, "Chỉ là giải Nhất thôi mà, có gì đáng kể chứ."
"Tính khí con thật là!" Tô Nhất Dạ chọc chọc vào vai Dập Dập, đầu ngước lên cao, biểu cảm cực kỳ vinh quang, "Điều đó là đương nhiên, không chỉ có tài năng hội hoạ mà đến tính cách cũng giống cha, ai bảo cha là cha con chứ."
Vinh Ninh nở nụ cười nhạt nhìn một nhà bốn người, thầm hỏi khi nào hắn mới có thể tiếp tục sống hạnh phúc như họ.
"Chú Vinh." Thụy Thụy kéo góc áo của Vinh Ninh, mềm mại nở nụ cười: "Thuỵ Thuỵ làm sao vậy?"
"Ôm ôm.... ....." Thuỵ Thuỵ đưa hai tay về phía Vinh Ninh, trong các chú ở Tập Đoàn Đế Không cậu thích nhất là chú Vinh Ninh, bởi vì chú ấy dịu dàng hơn những người còn lại, cũng không đáng sợ như bọn họ.
"Được... ...." Vinh Ninh nói một tiếng rồi ôm lấy thân thể nhỏ bé của Thuỵ Thuỵ, đi theo phía sau Tô Nhất Dạ, Thuỵ Thuỵ bi bô cùng Vinh Ninh nói về kiến thức nước Pháp, độ phổ biến của cây hoa oải hương, mô hình thu nhỏ của trung tâm thành phố Paris hình ngôi sao giữa quảng trường Khải Hoàn Môn, tháp eEiffel,...
Có nhiều từ ngữ Thuỵ Thuỵ không hiểu nhưng vẫn có thể hình dung ra cảnh đẹp, nghe Vinh Ninh cười haha, phần nghịch ngợm bên trong trước giờ đều muốn trêu trọc Vinh Ninh đôi câu nhưng Thuỵ Thuỵ là đứa trẻ đơn thuần nhất, sinh ra là vậy, tính tình cũng tốt hơn so với giản dị.
"Đúng rồi! Thuỵ Thuỵ cuối cùng cũng biết mình là từ đâu tới." Thuỵ Thuỵ giơ tay lên, giọng nói vang dội, thân thể bước đi có chút lảo đảo, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào.
"Oa, giỏi như vậy sao?" Vinh Ninh vẻ mặt phóng đại nhìn Thuỵ Thuỵ: "Là mẹ hay cha nói cho Thuỵ Thuỵ a?"
“Mẹ nuôi?” Vinh Ninh kéo khuôn mặt nhỏ nhắn Thụy Thụy: “Tiểu Thụy khi nào thì có mẹ nuôi?”
Lên xe, Tô Nhất Dạ đem chuyện trên máy bay gặp sự việc một chữ cũng không thể nói , nói đến có liên quan tới lúc Giản Dịch khi đó, ngoại trừ Giản Dịch mặt đen góc cạnh mặt rõ ràng , những người khác đều cười ngả nghiêng.
Trên máy bay, mẹ nuôi Thụy Thụy ruốt cuộc là ai?” Vinh Ninh lái xe thăm dò.
“Là người rất đáng yêu, mẹ độc thân đơn thuần ,tên và người đều đáng yêu như nhau.
“Tên gì?”
“An Bảo Bối ,mới từ Pháp di dân trở về, là Hoa Kiều “.
An Bảo Bối ….An Bảo Bối, tên người này như một trái bom có thể nổ bất cứ chỗ nào, trong lòng đột nhiên căng thẳng, liên tục vội vã dừng xe, theo quán tính mọi người trên xe hướng về trước.
“Làm sao vậy?” Giản Dịch cầm tay hỏi.Vinh Ninh sờ sờ mặt nói: “Chợt nhớ tới vụ tai nạn đó.”
Ban đêm tuyết rơi trắng xóa, bánh xe trơn trượt, không ma sát được, xe lăn lộn, máu tươi nhuộm đỏ tuyết.
“Lái xe qua bên, để tôi lái.” Giản Dịch đề nghị, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng,đại khái là nhìn sắc mặt trắng bệch Vinh Ninh chắc lại nhớ tới vụ tai nạn năm đó.
“Uh”.
“uh”.
Vinh Ninh đổi vị trí cho Giản Dịch, Vinh Ninh nắm dây an toàn, uể oải dựa lưng vào ghế.
“Khi xảy ra vụ tai nạn đó không phải là đã đến bác sĩ tâm lý rồi sao? Về sau cũng đã lái xe được nhiều năm sao? Tại sao lại đột nhiên lại nghĩ tới vụ tai nạn kia?”
Tập đoàn Đế Không kia, cô Tô Nhất Dạ ngoài Vinh Ninh ra đều nhìn không vừa mắt ai, hắn là bạn khác giới tốt nhất , nhìn tháy hắn có bộ dạng hiện giờ, chỉ có thể lo lắng mà thôi.
“Không có chuyện gì.” Vinh Ninh thở dài một hơi: “Có thể là tác dụng phụ.” Hắn dụi mắt: “Dù sao đêm qua ngủ có chút, chắc do mệt mỏi mà ra”.
Tô Nhất Dạ nhíu lông mày ,nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mở miệng: “Nếu có chuyện gì, lập tức đi tìm bác sĩ, Phương Trạch Tây cũng bởi vì cái này mới tồn tại sao?”
“Biết rồi…biết rồi” Vinh Ninh tùy tiện nói qua loa, ánh mắt nhìn xa, chuyện vừa nãy chẳng lẽ vì đêm qua hắn không ngủ đủ đều liên quan sao?”.