An Kỳ suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra nói: “Tôi nhớ cô ấy có cho tôi tôi xem một chiếc nhẫn ngọc khác,đem so sánh với chiếc nhẫn kim cương kia , thì quà tặng này bủn xỉn hơn nhiều.
. “Chiếc nhẫn ngọc kia có ý nghĩa gì sao?”An Kỳ vội vàng hỏi.
Lúc trước An Bảo Bối nhận quà Vinh Ninh đưa cho cô giữ hộ một thời gian thì thấy chiếc nhẫn kim cương này,An Kỳ còn tưởng rằng Vinh Ninh đem An Bảo Bối trở thành đối tượng lui tới mà đối đãi, trước mắt An Bảo Bối lại đang cầm chiếc nhẫn ngọc ,An Kỳ cũng thấy do dự.
. “Tôi có thể hỏi cô trước, cô ấy có từng nói với cô,vì sao tôi lại tặng nhẫn ngọc cho cô ấy không?
“Ưm... “
An Kỳ không biết vì sao Vinh Ninh muốn hỏi vấn đề này, cũng may cho dù trả lời vấn đề này cũng sẽ không phá hư giao ước cùng An Bảo Bối lúc trước. An Kỳ nhớ lại “ Cô ấy nói,ngày trước anh đưa cho cô ấy một chiếc nhẫn kim cương, tuy rằng cô ấy nhận được nhiều quà thì rất vui mừng nhưng món quà quá quý giá, lúc ấy cô ấy không đòi hỏi nhiều , nhưng anh còn nói bạn trai tặng quà cho bạn gái là điều hiển nhiên, vì thế muốn cô ấy nhận lấy ,lúc đó cô ấy rất do dự, anh nói nhất quyết phải lấy một món quà từ anh,bằng không anh sẽ không vui, lúc ấy cô ấy chỉ chỉ chiếc nhẫn ngọc cổ hủ ,cô nói như vậy là tốt rồi , sau đó anh không khỏi đưa chiếc nhẫn kim cương cho cô ấy cùng chiếc nhẫn ngọc,không thể nào làm anh đổi ý đành phải nhận cả hai chiếc nhẫn. “
Vinh Ninh yên lặng nghe , không nói nửa lời. Tuy rằng An Kỳ biết không nhiều ,chỉ là vừa cùng An Bảo Bối nói chuyện,trong não hắn đã mất hết trí nhớ ,hình như đang từ từ nhớ lại .An Kỳ kể hết mọi chuyện , với hắn mà nói cảm thấy rất quen thuộc , cái loại cảm giác này giống như thật lâu trước kia mình đã trải qua, khiến không thể nhớ rõ.
An Kỳ nhìn thấy trên mặt Vinh Ninh lộ vẻ cười thản nhiên , có vài phần ưu sầu cùng một chút nghi hoặc .
“Tôi nói chính là sự thật.” Nghĩ đến hắn không tin lời của cô, An Kỳ vội vàng giải thích, “Tôi đang kể lại đầu đuôi gốc ngọn năm đó, tuyệt đối không có nửa lời nói dối, còn có a...cô ấy cũng sẽ không gạt người, người kia đầu là một cây cân, chỉ cần nói dối hai mắt chớp chớp,tôi dám khẳng định cô ấy cũng không có ở trước mặt tôi mà nói dối “
“Không phải “Vinh Ninh ngắt lời An Kỳ “ Tôi cũng không nghi ngờ lý do của cô.
“Đó là... “
“ Chính là... “Vinh Ninh gãi đầu , chỉ chỉ nói , “Nơi này hình như có chút rung động, hẳn là là bởi vì lời nói ban nãy , làm sao khiến tôi tin đi? “
“ Vậy anh đã nhớ lại chút gì chưa?”An Kỳ nghiêng người vội hỏi.
Vốn là đáp ứng yêu cầu của An Bảo Bối không nói cho Vinh Ninh cô ở chỗ nào, nhưng nếu chính Vinh Ninh muốn tới nói chuyện vậy cũng không có việc gì, tuy rằng không biết làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không, nhưng An Kỳ hy vọng cho dù hai người không tìm lại được tình cảm như trước , ít nhất cũng không phải là người xa lạ.
Hai người bọn họ, một người còn yêu nhưng không chịu thừa nhận, còn lui về phía sau, không muốn nói, còn một người yêu nhưng đã mất trí nhớ ,nhớ không nỗi tên đối phương, ngày đêm nghĩ không ra thống khổ giày vò,như vậy hai người lại cố tình gặp cô , làm hại cô làm người trung gian , lại không biết rốt cuộc nói làm sao bây giờ. Hơn nữa cục cưng ... Cho dù chưa thấy qua tiểu quỷ kia nhưng ít nhất biết bé đến tìm Vinh Ninh,chính vì tình thương của cha ,An Bảo Bối không hiểu được, không, có lẽ hiểu được, cũng không muốn để cho hai người bọn họ biết.
Đôi khi,An Bảo Bối cố chấp ngay cả chính mình cũng không nể, sẽ không vì lời nói của mọi người mà thay đổi quyết định.
“Không có.” Vinh Ninh lắc đầu “Chỉ là có loại cảm giác đã từng quen biết’’
À... “ An Kỳ có chút thất vọng , một lần nữa lại quay về chỗ ngồi, “Phải không??''
Vốn tưởng rằng Vinh Ninh nhớ lại , làm hại cô hưng phấn như vậy,nhưng trí nhớ mà nghe lời nói dễ dàng như vậy có thể khôi phục vậy thì An Bảo Bối cũng sẽ không mang theo đứa nhỏ bên ngoài phiêu bạc tám năm,hai người đang ở thành phố A thật vất vả, vẫn bỏ qua nhau như vậy.
''Cám ơn cô đã quan tâm tôi”
Đối mặt với Vinh Ninh nghe hắn nói lời cảm ơn , An Kỳ cũng có cảm thấy không đúng, cũng không cần chiếu cố hắn, chính mình nói lời cảm tạ làm gì. ''Nếu anh muốn cám ơn tôi , thì hãy sớm tìm ra An Bảo Bối .. “ An Kỳ nhỏ giọng than thở. Vinh Ninh cũng không nghe rõ, hắn hơi chau mày nói “Cô vừa rồi nói cái gì?Tôi giống như nghe được cái... Cái gì An''? ’
An Kỳ kinh ngạc há miệng , rõ ràng từ nãy đến giờ đang giả An Bảo Bối , ai biết..như vậy trước mặt hắn kêu An Bảo Bối? An Kỳ ấp úng nói không lên lời, nếu nói tên thật của cô ấy ra sẽ trái với lời hứa với An Bảo Bối.
Vinh Ninh nghi hoặc hạ mí mắt nói “ Cô tên gì ?'' An Kỳ vẫn không nói nửa lời , chỉ có thể hung hăng gật gật đầu, dù sao cô chưa nói ra! Chính là chỉ gật đầu mà thôi...
“Haiz “ Vinh Ninh cười khổ sờ sờ mũi “Vốn dĩ tên của cô cũng có chữ An''
“Ừ “An Kỳ cúi đầu xuống, thiếu chút nữa đụng vào bàn, “Tôi không thể nói “
Vội vàng đem chén cà phê đưa vào miệng , lạnh lẻo nuốt chất lỏng xuống cổ họng, thiếu chút nữa đem cổ họng cô thành đông lạnh. “Không quan hệ. “
Nhìn An Kỳ phản ứng như vậy, Vinh Ninh vội an ủi''Tôi nói rồi sẽ không hỏi tên cô ấy, ở nơi nào,, tuyệt đối sẽ không phá hư định ước của chúng ta “
Nghe lời nói của Vinh Ninh ,An Kỳ yên tâm thở ra một hơi nhẹ nhõm .
''Cô vừa rồi hỏi chiếc nhẫn đối với tôi có ý nghĩa gì,tôi còn chưa trả lời cô''
“Không cần không cần. . . “ An Kỳ vội vàng xua tay,cô cũng không phải An Bảo Bối ,hỏi cái này làm gì??
“Một người hỏi một vấn đề thực công bằng ““. .. “
An Kỳ không không nói lời nào, cô không biết điểm ấy có gì công bằng. “Đó là chiếc nhẫn tổ truyền của gia tộc , Vinh Viễn và Vinh Dự đều không có , chỉ có tôi có. Từ trước truyền lại cho con cả , cha tôi đem truyền cho tôi là vì về sau phải nghe theo mà kết hôn, cho nên chiếc nhẫn quý giá kia cha mẹ tôi đã xác định rõ “...
An Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, cô cũng không biết chiếc nhẫn nghèo kiết hủ lậu kia vậy mà còn có ý nghĩa.
“Cho nên cô đã biết tôi đưa chiếc nhẫn kia cho một người, người kia với tôi mà nói vô cùng quan trọng''.
''Năm đó sau khi xảy ra tai nạn xe cộ liền biến mất không thấy,cha tôi tưởng còn nghĩ nó rơi trong lúc đó, phái người ngày đêm tìm kiếm, nhưng tôi có một loại cảm giác,hình như tôiđã đem chiếc nhẫn kia giao cho một người,nhưng người đó rốt cuộc là ai,tôi cũng không biết,cũng không còn sức đứng dậy “
“Tôi đã nói rồi, loại người giống như anh,trên người đeo thứ đó,sao lại nghèo như vậy.”
An Kỳ nhỏ giọng nói thầm,có vẻ vừa rồi bị Vinh Ninh hù dọa một phen làm cho sợ hãi .
Vinh Ninh cười đáp “ Chiếc nhẫn kia không phải lạc hậu ,là tổ tiên tôi năm đó ở Đương Triều trở thành Trạng Nguyên ,hoàng đế Đương Triều đã ban cho , sau đó tổ tiên tôi đưa cho vợ người , vì mang ơn cho nên mới thế hệ này truyền thế hệ kia , cho nên cho dù năm đó gia tộc nghèo túng cũng không đem bán chiếc nhẫn, vật này tuy nhỏ nhưng khi tìm chuyên gia đánh giá , giá trị hiện tại chính là hai ba nghìn vạn. “An Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng . . .
Thật sự thấy thế nào cũng không nhìn ra chiếc nhẫn kia có gì không giống bình thường,thế nhưng giá trị lại lớn như vậy, xem ra năm đó An Bảo Bối nếu nhìn ra thì đã vắt chân lên cổ mà chạy, không chỉ mang theo đứa con của Vinh Ninh bỏ trốn , thậm chí còn lừa hai ba nghìn vạn! khóe miệng An Kỳ có chút run rẩy khó coi, dựa theo tính cách của An Bảo Bối không biết có thể hay không đã sớm đem nhà Vinh Ninh mà nói,bảy phần đưa bảo vật quan trọng cùng chiếc nhẫn kim cương long lanh kia vứt bỏ!!
“Chuyện xưa này tôi không nói quá với bất cứ ai, nhưng mà cũng có người nhận ra giá trị của chiếc nhẫn kia, cho nên trên cơ bản đều đều muốn nó, lúc trước vì trấn an đối phương tôi đã đến thành phố mua chiếc nhẫn kim cương giá cả xa xỉ kia mà an ủi, khi chia tay tôi cũng chuẩn bị một món quà cho đối phương, coi như là một chút tình cảm bù lại.
An Kỳ thấy Vinh Ninh thản nhiên như không nói về kỹ xảo, khó trách phụ nữ qua lại với Vinh Ninh khi chia tay rất ít khi ầm ĩ, có thể chịu khuất phục, thật sự là rất giỏi.
“Lễ vật trước tiên đều dự định là: nhà ở,xe....gì gì đó..,tôi cũng sớm viết xong người tên của trong cuộc,nếu như nói muốn tên ,tôi cũng sẽ sớm tiếp đón tốt,vì bây giờ đang tìm lại ký ức tôi từng xem qua nhưng không có tra ra một chút quan hệ với ma ma cục cưng,lúc đó tôi với ai kết giao, nhân viên tập đoàn Đế Không không hề giữ lại, chỉ có tên mẹ cục cưng,lại gặp tình huống không nói cho họ biết, hơn nữa chuyện chiếc nhẫn , cho nên tôi mới dám khẳng định đối phương đối với tôi có ý nghĩa quan trọng bao nhiêu. “
Vinh Ninh nói xong có chút khát, ngón tay cũng không biết vì sao run rẩy cầm lấy chén cà phê uống vài ngụm.
An Kỳ nhìn chăm chú vào tay hắn, ngược lại nhìn lên mặt hắn. Không biết khi nào khuôn mặt trẻ con của hắn, trở nên trắng bệch không có chút máu, thoạt nhìn dọa người giống như người bị bệnh bệnh nặng chỉ còn sống được vài ngày ..
“Anh làm sao vậy?''An Kỳ có chút khẩn trương hỏi “Không phải vừa mới cùng bọn lưu manh đánh nhau bị bọn họ làm bị thương chứ ?''
Vinh Ninh lắc đầu, buông ly cà phê xuống, rút tay trở về:''Mấy tên lưu manh không thể đánh hạ tôi, không sao đâu, di chứng tai nạn xe cộ thôi, về nhà nghỉ ngơi cả đêm liền không sao “.
An Kỳ không biết Vinh Ninh bởi vì lần trước gặp tai nạn xe cộ thân thể trở nên nghiêm trọng như vậy.
“ Được rồi,cô có thể nói cho tôi biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà An An mới có thể rời tôi mà đi không?''
''An An. . . .'' An Kỳ rốt cuộc bị hai từ trong miệng làm sợ hãi “Thật xin lỗi,tôi không biết tên thật của cô ấy,nhưng cũng không muốn chữ ''cô''rộng lớn mà gọi cô ấy,hai từ An An coi như tôi xưng hô thân mật với cô ấy đi.
“Ừ “giọng nói An Kỳ buồn bực gật đầu,nếu để Vinh Ninh biết ,chỉ cần đem tên An Bảo Bối , cuối cùng cô sẽ gặp họa,cũng cũng không biết hắn sẽ phản ứng gì
“Chuyện cách đây đã lâu, có một ngày,tôi rốt cục có thể cùng cô ấy gặp mặt,cô ấy nói cho tôi biết là bởi vì tôi là chị em tốt,cô ấy thật sự phấn chấn , trước nói cho tôi biết,sau đó tôi nói lại cho anh. Hai chúng ta mỗi người thật vất vả mới gặp mặt, nói còn không quá nửa câu, bỗng nhiên có một người phụ nữ đến đây, nói có chuyện thì phải cùng cô ấy nói, tôi lúc ấy cảm thấy cô ta không có ý tốt, liền không để cho cô đi , kết quả hai người vẫn là ở trong góc không biết đã nói những gì,lúc trở về sắc mặt cô ấy thật khó coi “
''Phụ nữ?''Vinh Ninh chuyển đảo mắt “Là ai?Cô biết không?Hoặc có thể cho tôi biết chút tin tức?''
“Tôi không biết cô ta là ai, nhưng mà ăn mặc đẹp,trên người rất có khí chất , thân hình gió lớn có thể thổi bay, đáng thương thật, nhưng mà tôi có thể nhìn ra cô ấy giả bộ , hẳn là một cô chủ của một xí nghiệp?Nếu như là minh tinh, cho dù ba bốn tiểu minh tinh ta cũng tôi nhớ rõ, biết đến. “
Vinh Ninh dựa vào ghế sô pha,như có điều gì suy nghĩ , hắn thật sự không nhớ năm đó cùng cô chủ nào kết giao, nhưng mà... Giống như hẳn đã có thể đoán được chút gì đó.
“Về sau thế nào?”
“Sắc mặt cô ấy khó coi , tôi hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,cô ấy vẫn liên tục bỏ chạy không nói , cuối cùng cô ấy nói muốn đi toilet,liền không trở lại,tôi vội gọi điện thoại chô cô ấy nhưng đã tắt máy, tôi đến chỗ trọ tìm, cô ấy cũng không ở đấy một tuần sau cô ấy mới liên lạc cho tôi, tôi mới biết được ngày đó sau khi rời đi rốt cuộc đã đi nơi nào “
''Ở đâu?'
'Cửa nhà anh, bắt gặp cảnh không nên nhìn .”
“. . . .”
“Anh quay lưng về phía cô ấy,có một người phụ nữ đối diện anh , về phần nói gì thì không biết, nếu bình thường gặp mặt cô ấy sẽ không chạy trốn như vậy “
An Kỳ nói xong nhìn anh,Vinh Ninn không có lên tiếng, bất động,không nháy mắt , trong ánh mắt có một mảnh u ám, An Kỳ lại thở dài,lời đã nói hết đến đây,không còn gì phải giấu giếm nữa.
“Cô ấy vừa dứt lời liền nói không bao giờ ... tin tưởng tình yêu nữa,liền cúp điện thoại ,lúc tôi gọi lại cho cô ấy, vẫn tình trạng tắt máy,từ đó về sau liền biến mất, mặc kệ tôi chạy đi tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm thấy cô ấy, lúc ấy tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện nên lòng nóng như lửa đốt muốn đi tìm anh,may sao tôi biết anh gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng, thiếu chút nữa không còn mạng,liên tục ở phòng chăm sóc đặc biệt,ngoài cửa có người canh chừng, tôi không có cách nào đi vào tìm anh.Đợi khi anh hoàn toàn khỏe lại, tôi lại nghe nói anh mất trí nhớ,lần nữa được gặp anh, những chuyện còn lại anh đều biết hết rồi,tôi cũng không nói nữa “
Nói xong lúc sau Vinh Ninh vẫn không nửa chút phản ứng,An Kỳ đang chuẩn bị đi khỏii, vừa mới đứng lên Vinh Ninh lần nữa gọi cô “Tôi có thể hỏi một chút, An An lần cuối liên lạc với cô là khi nào? “
Đó là ngày hết sức đặc biệt cho nên tôi nhớ rất rõ ràng ,rạng sáng ngày 26 tháng 12 tám năm trước, lúc ấy cô ấy khóc nức nở, nói một câu, quả nhiên không đến, tên lừa đảo kia “
''Quả nhiên a..'' Vinh Ninh từ trên ghế sô pha cười khổ đứng lên kêu nhân viên phục vụ đến tính tiền.