Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 31-1: Có đáng chết cũng không chịu chào cha (1)



Edit: maclyca

Beta: Tiểu Lăng

“Mẹ?” An Bảo Bối nghiêng đầu nói, “Mẹ cái gì? Từ trước đến nay có gì con cũng đều nói thẳng, sao lần này lại không nói?”

Cục Cưng thở dốc nhìn cô, suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định ngồi bên cạnh An Bảo Bối, đầu cúi xuống thật thấp.

An Bảo Bối càng cảm thấy buồn bực hơn, dáng vẻ ‘con sai rồi’ của Cục Cưng càng khiến cô thêm tò mò, “Không phải con làm sai chuyện gì khiến cho mẹ tức giận đó chứ?” Nghĩ tới nghĩ lui, An Bảo Bối cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, “Cũng không phải chuyện ghê gớm gì, vừa rồi con gọi điện cho ông bà nội.”

An Bảo Bối im lặng một lúc, mới đáp một tiếng ngắc ngứ, “À...” Thì ra vừa rồi Dập Dập vào trong phòng là vì chuyện này.

“Hôm qua con đột nhiên rời khỏi nhà ông, chưa nói cho ông bà nội, nên hôm nay con phải gọi điện báo một tiếng.”

“À… à.” An Bảo Bối cũng cúi đầu xuống giống Cục Cưng, dù không biết vì sao mình lại làm vậy cùng Cục Cưng, “Vậy ông bà có nói gì không?” Có phải họ nói với Cục Cưng, muốn CụcCưng ở cùng với họ không? Dù sao... Cô đã độc chiếm Cục Cưng rất nhiều năm rồi.

“Không, ông bà chỉ nói có thời gian thì đến chơi với ông bà, cũng mong mẹ cho phép, ông bà chỉ muốn nhìn cháu gái mình thôi.”

Trước đó vẫn luôn nghe Vinh Ninh nói cha mẹ hắn bảo thủ không thay đổi, cứng đầu hơn cả đá. Không ngờ bây giờ, ông bà cũng đều phân rõ phải trái, không để cho Cục Cưng ở bên cạnh bọn họ, đối với cô đã là rất nhân từ, dù sao... Bọn họ cũng là người thân của CụcCưng.

“Vậy sao... Mẹ còn tưởng rằng là chuyện ghê gớm gì.” An Bảo Bối cười tươi như hoa ngẩng đầu lên nói, “Ông bà nội rất thích Cục Cưng đúng không? Giống như ông ngoại và cậu nhỏ thích Cục Cưng vậy, gặp họ cũng là chuyện bình thường, nhưng lần sau cũng không được lén lút đi, cứ đi hẳn hoi rõ ràng, mẹ sẽ không phản đối.”

Sự tồn tại của Cục Cưng đã không còn là bí mật của nhà họ Trác, đứa bé từ nhỏ đã sinh hoạt tại gia đình đơn thân, tâm trí còn chưa kiện toàn hẳn, có thể qua lại với người nhà của Vinh Ninh cũng tốt cho tương lai phát triển của Cục Cưng, cô không thể phản bác, cũng không có lý do phải phản bác, dù sao... Có Cục Cưng, hai nhà vẫn phải gặp nhau.

“Vâng.” Cục Cưng vẫn rầu rĩ, dường như dù nghe thấy câu trả lời của An Bảo Bối cũng không vui thêm chút nào.

“Sao vậy? Chẳng lẽ con cho là mẹ sẽ đổi ý?” An Bảo Bối cười híp mắt như mèo, “Không đâu, mẹ cũng không phải không biết phải trái, chỉ cần con không lừa gạt mẹ, không trốn tránh mẹ là được.”

“Dạ...” Cục Cưng bưng quai hàm, vẫn định giấu không nói nữa, lại nói một chuyện chưa quá vội vàng cho An Bảo Bối.

“Làm sao thế?” Thấy Cục Cưng còn có chuyện muốn nói với mình, An Bảo Bối kỳ quái hỏi.

Cục Cưng quay lại trừng mắt nhìn TV, TV đang chiếu quảng cáo của thành phố A.

“Cuộc thi thiên tài nhí lớn nhất thành phố A được tổ chức, bạn muốn con bạn thể hiện tài năng? Bạn muốn con bạn thể hiện một tài năng khác ngoài học tập? Hoan nghênh con bạn đến đăng kí tham gia cuộc thi thiên tài nhí lớn nhất của thành phố A, hãy để cho con các bạn được trổ hết tài năng...”

Cục Cưng bỗng nhiên có tinh thần, hai lỗ tai đều dựng thẳng lên, chỉ vào màn hình TV nói, “An Bảo Bối, con muốn tham gia cuộc thi này!”

“Có được không ạ?” Cục Cưng làm nũng với An Bảo Bối, lắc lắc cánh tay của cô, “Để contham gia đi được không ạ?”

“Ừ...” Trước kia không cho Cục Cưng tham gia những cuộc thi lớn kiểu này, cơ bản là vì giấu Vinh Ninh. Giờ Vinh Ninh bọn họ đã biết đến sự tồn tại của bé, vậy cô cũng chẳng còn gì để giấu nữa. Huống chi, luôn luôn áp chế tài năng thiên bẩm của Cục Cưng cũng không tốt cho bé. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng nên để cho bé đi ra thế giới bên ngoài và nhìn nó như thế nào...

“Mẹ đồng ý ạ?” Cục Cưng hưng phấn hỏi, An Bảo Bối thấy Cục Cưng hưng phấn như vậy cũng không nói gì xua tan sự vui sướng của bé, “Đồng ý thì đồng ý, nhưng con phải đáp ứng mẹ ba điều: không được làm chuyện thừa; không xem thường những bạn nhỏ khác; được hạng nhất không thể kiêu ngạo tự mãn, thất bại cũng không cần cúi đầu ủ rũ. Nếu mẹ nói con đều đồng ý, con có thể đi! Mẹ tuyệt đối không ngăn cản con.”

“Cám ơn mẹ!” Cục Cưng ngọt ngào kêu cô, cả người ôm chặt lấy An Bảo Bối. An Bảo Bối hơi cong khóe miệng, đứa bé này, thật sự khiến cô hết cách rồi.

Ở trong lòng An Bảo Bối, Cục Cưng cúi đầu nở nụ cười, An Bảo Bối cũng chẳng biết được tâm tư nho nhỏ của bé.

+++

Tục ngữ nói: bệnh tới như núi sập. Bệnh của Vinh Ninh lại không tốt nhanh như vậy. Song lại khác hẳn với thời gian nằm viện đượm ưu sầu đầy im ắng trước kia, lần này Vinh Ninh lại là dạng tạ ơn trời xanh, nằm ở trên giường bệnh ngóng nhìn mặt trời bên ngoài...

Thời gian không dài cũng không ngắn, từ ngày nằm viện đến giờ đã là ba ngày, có một số việc hắn không biết, tỷ như không biết giờ An Bảo Bối đã bình tĩnh lại chưa. Điều này cũng rất tốt cho vết thương ở chân của cô, trước khi thân thể của mình khỏe mạnh, để cho hai người có thời gian ngẫm lại sau tám năm...

Tiếp lấy quả táo Lộ Phi ném tới, Vinh Ninh tung trái táo lên mấy lần, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, để trái táo qua một bên, đen mặt lại nhìn mấy người xông vào phòng bệnh.

“Tại sao không ăn? Táo rất có lợi cho cơ thể anh, Phương Trạch Tây phải nói cho anh rồi chứ, phải không Trạch Tây?” Lộ Phi cắn quả táo, vẻ mặt đầy xấu xa nhìn Phương Trạch Tây hai tay khoanh trước ngực mặc áo blouse trắng đứng ở góc tường. Phương Trach Tây vốn luôn luôn cười híp mắt, giờ lại treo lên ánh sáng hạnh phúc, vuốt vuốt mặt của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như trái cà chua chín, “Anh tư nói đúng đấy, táo không chỉ giàu dinh dưỡng, hơn nữa hình dáng lạ lùng, xúc cảm căng bóng. Đương nhiên người bình thường không thể hiểu điều này, huống chi anh ba đã yên lặng suốt tám năm, anh ba à, anh thấy em nói đúng không?”

Vinh Ninh còn chưa kịp nói, Niếp Minh vừa gọt vỏ táo cho Niếp Tinh, vừa tiếp lời, “Bóng đêm mông lung, cũng là một giấc mộng đẹp. Đáng tiếc, thằng ba ấy à, mỗi đêm đều cô đơn khó ngủ thì thôi, còn thỉnh thoảng gặp phải ác mộng, không biết được cái đẹp của màn đêm.”

Mặt Vinh Ninh tối sầm lại, Ngôn Hoan đổi đề tài, tao nhã cầm dao gọt trái cây lên đem cả miếng táo cắt thành từng khối từng khối tác phẩm nghệ thuật, “Thằng hai Niếp, câu ấy sai rồi, mọi người đều biết ban đêm mông lung, dưới ánh trăng ngâm ca. Nhưng không có nghĩa là một năm bốn mùa, cả ngày lẫn đêm, chỉ có bóng đêm sướng hoài, bận rộn một đêm, giọt sương tươi sớm mới có thể tỏa ra ánh sáng long lanh dưới nắng ban mai, chậc...”

Ngôn Hoan híp đôi mắt hoa đào yêu nghiệt, dáng vẻ ngồi nhà ba ngày mới ngẫm được, “Rất tốt rất tốt.....”

(Beta-er: chịu, chả hiểu mấy anh này nói gì =.=)

“Xì....” Phương Trạch Tây phì cười, chỉ thấy sắc mặt Vinh Ninh càng khó chịu, nhưng khó chịu đến mức khiến người ta vô cùng vui vẻ. Căn phòng trắng toát trong chốc lát vang dội tiếng cười dễ nghe, mấy người cười đến lăn lộn rất náo nhiệt.

Vinh Ninh cười lạnh nhìn, cuộc đời của hắn giống như con chim nhỏ điên cuồng, luôn có mấy con heo đang cười, đắc ý cái gì? Khoe khoang dáng vẻ hạnh phúc trước mặt hắn? Không phải một đám ngày ngày nhuyễn ngọc trong lòng, một gương mặt hương hoa nở rộ, dáng vẻ say bí tỉ sao?

“Mấy người tới thăm bệnh hay tới khoe khoang thế?”

“Xem em nói kìa!” Niếp Minh giơ tay lên, xoa xoa chóp mũi, cau mày cười nhạo nói, “Chua quá, chua quá.”

Tiếp tục dẫn tới một tràng cười nhạo, Vinh Ninh cầm quả táo Lộ Phi ném cho hắn ném vào đầu Niếp Minh. Niếp Minh thuận tay tiếp lấy, tiếp tục cầm trong tay gọt vỏ, “Cơn tức của em có vẻ lớn ha, xem ra là khỏi bệnh rồi, có tinh thần phản kích.”

“Dù khỏi bệnh rồi, cũng sẽ bị mấy người làm tức chết, hơn nữa...” Ánh mắt Vinh Ninh âm u nhìn trong tay mỗi người đều cầm quả táo lúc trước mang đến thăm bệnh hắn. Hắn là bệnh nhân còn chưa ăn, mấy người này đến thăm bệnh lại tự nhiên như khách VIP, ăn luôn đồ của hắn, “Nếu tới thăm bệnh, nên quy củ ngồi ở kia, chứ không phải là ăn trái cây đưa cho tôi.” Mấy người này cũng lớn rồi, rốt cuộc có hiểu cái gì là làm người hay không? Ăn đồ của hắn, còn ăn ngon lành như vậy!

“Ai bảo bọn em đến thăm bệnh?” Lộ Phi quắc mắt dựng mày, Vinh Ninh này cũng quá coi mấy người bọn họ là anh em tốt rồi. Anh lập tức chớp chớp hàng lông mi cười, “Rõ ràng bọn em qua cười nhạo anh mà, anh cũng thật là, qua lại với nhau nhiều năm như thế mà vẫn không biết bản chất của bọn em, không được, không được.”

Hắn biết ngay mà!

Lãng phí nước miếng với bốn người của tập đoàn Đế Không này, còn không bằng tiếp tục nằm trên giường hưởng thụ kỳ nghỉ tốt đẹp của hắn, đương nhiên, nếu như mấy người này không đến cửa quấy rối.

“Xem ra tinh thần của Vinh Ninh không tệ.” Ngôn Hoan mím môi, “Nghe Trạch Tây nói em đang sống dở chết dở, còn đang lo đây, song có vẻ là lãng phí thời gian và tinh lực rồi.”

“Khụ khụ.....” Niếp Minh ho khan một cái, “Được rồi, không đùa giỡn với em nữa, không em lại tức đến hộc máu. Vậy em bị bệnh thì Cục Cưng đi đâu rồi?”

Lại nhắc đến chuyện hắn không muốn nhắc đến, Vinh Ninh rầu rầu đáp, “Ở cùng với mẹ bé.”

“Chẳng lẽ anh cứ dây dưa mãi như vậy? Cũng không tấn công? Chỉ một mực lui về phía sau?” Lộ Phi vội vàng tiếp lời nói, nếu đúng như vậy, rất không phù hợp với tính cách của Vinh Ninh.

Vinh Ninh dựa đầu vào gối, trên mặt là nụ cười dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên, dáng kiểu như ‘tất cả mọi chuyện đều trong tầm tay’, “Không thể nói nhiều, không thể nói nhiều.”

“Mẹ kiếp.” Lộ Phi rống lên một câu, “Anh cho anh là Gia Cát Lượng à?”

Dáng vẻ Vinh Ninh vẫn cao thâm như cũ, “Không thể nói nhiều, không thể nói nhiều.”

Lộ Phi thật sự muốn hất hắn một bàn tay đến Tây Sơn luôn, CMN mà không thể nói nhiều.

“Đừng nhìn Vinh Ninh ầm ĩ như em, tâm tư cao thâm hơn em nhiều.” Ngôn Hoan vừa nói, Lộ Phi lập tức co vòi lại, không dám nói tiếp nữa, “Được rôi, hôm nay mấy người bọn anh tới chỉ tới thăm em chút thôi, em khỏe mạnh thì yên tâm rồi.” Ngôn Hoan đứng lên, những người khác cũng đứng lên theo anh, Vinh Ninh nằm ở trên giường bệnh nên không tiện, nhưng cũng ngồi thẳng người.

“Có chuyện gì thì nói với bọn anh, có gì cần giúp mấy người bọn anh cũng sẽ giúp, đừng chuyện gì cũng giấu ở trong lòng không nói, anh em phải như vậy.”

Vinh Ninh gật đầu một cái nói, “Anh cả nói đúng, em sẽ nhớ.”

“Ừ, không làm phiền em nữa, nếu đã nằm viện thì nằm lâu lâu đi, không cần lo chuyện công ty. Quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể, trước khi đi cũng chỉ có thể nói với em một câu.” Ngôn Hoan im lặng, giống như đang suy nghĩ gì đó, “Hy vọng một nhà ba người các em sớm đoàn tụ.”

“Vâng.”

Phương Trạch Tây mở cửa hộ Ngôn Hoan, “Anh cả đi thong thả!” Ngôn Hoan gật đầu một cái, rời đi, ba người lập tức theo sát đằng sau, Niếp Tinh đi theo Niếp Minh ra ngoài, ra đến cửa thì bảo Niếp Minh đợi bé.

“Sao con?”

“Con có việc muốn nói với chú Vinh Ninh.” Nói một tiếng, Niếp Tinh nhanh chân chạy vào, đi tới trước giường bệnh của Vinh Ninh, thở hổn hển bảo Vinh Ninh đưa lỗ tai đến.

“Làm sao vậy? Tiểu Niếp Tinh có chuyện gì muốn nói với chú à?”

“Chú Vinh Ninh, con thấy Dập Dập rất kỳ quái, nhất định anh ấy và Cục Cưng có bí mật gì đó không thể nói cho ai biết.” Niếp Tinh nói xong lập tức quay đầu bước đi, để Vinh Ninh sững sờ tại chỗ, suy nghĩ lời nói của Niếp Tinh thật lâu.

Thằng quỷ nhỏ Dập Dập kia, từ nhỏ đã lắm quái chiêu, trong lòng sáng như gương, rõ hơn bất cứ ai, cho nên Niếp Tinh nói cũng không phải nói láo, thằng nhóc đó thật sự là cùng đức hạnh với mẹ của nó, công phu rất cao thâm, nhưng đầu óc không xấu, cũng có nguyên tắc của mình.

Phương Trạch Tây đóng cửa lại, không có ý muốn đi, ngồi vào chỗ cũ của Ngôn Hoan, hai chân bắt chéo, tay phải đây mắt kính ở sống mũi, dáng vẻ như một vị thần nhìn thấu tất cả.

“Em chưa đi?”

“Chỉ có chuyện khó hiểu muốn hỏi anh.”

“Hỏi anh?” Vinh Ninh khẽ nhướng hai hàng lông mày, “Hỏi anh cái gì?”

“Anh đã sớm biết Cục Cưng chạy đến gặp anh, không đơn thuần là muốn nhận cha đúng không?”

“A....” Vinh Ninh cười khẽ một tiếng nói, “Từ lúc bé sống chết không chịu nói tên mẹ bé ra, anh đã biết rồi. Cục Cưng còn nhỏ, vẫn còn non lắm, chuyện gì nếu ở bạn cùng lứa và đứa ngốc thì là che dấu rất tốt, nhưng ở trong mắt anh thì lại non hệt như trái táo còn xanh, chín hay chưa thì anh phải biết chứ.”

Phương Trạch Tây đưa cho hắn trái táo, Vinh Ninh nhận lấy nhưng không có ý muốn ăn, “Anh càng muốn uống nước sôi để nguội hơn là ăn táo.”

Khóe miệng Phương Trạch Tây giật giật, vị đại gia này thật khó hầu hạ, bất đắc dĩ đứng lên, gật đầu đồng ý nói, “Được được được, em đi lấy cho anh.” Ai bảo anh là bái sĩ, còn hắn là bệnh nhân? Ai bảo hắn còn là anh ba nữa chứ. 

“Nếu đã biết rồi, sao còn để bé tùy ý làm càn?” Phương Trạch Tây kỳ quái hỏi.

“Gì mà làm càn? Anh biết tình cảm Cục Cưng đối với anh rất phức tạp, nếu là hận, cùng lắm thì cả đời không tìm anh; nếu là yêu, đã sớm nói cho anh biết tên của mẹ bé. Thông tin nối hai bọn anh lại, cho dù An Bảo Bối không thật sự tình nguyện, ít nhất cũng sẽ vì Cục Cưngmà ở cùng với anh, em thấy đúng không?”

“Chậc chậc.....” Phương Trạch Tây chép miệng, “Không ngờ nha, anh ba, công phu của anh đúng là sâu không lường được, cho nên mới cố ý đối xử tốt với Cục Cưng như vậy? Cho dù bé cố ý bắt nạt anh, anh cũng làm như không có việc gì, cười hiền cho xong ư?”

“Aiz.....” Vinh Ninh lập tức thở dài một cái, “Con gái của mình, đối xử tốt với bé, làm sao có thể là giả bộ? Em nghĩ quá xấu về anh rồi, về điểm này anh không biết nói gì với em cả, vốn từ của anh rất nông cạn, không hình dung được.”

“Được rồi được rồi, anh cứ tiếp tục giả bộ đi, đại tiên Vinh ạ!”  Hai người cười với nhau, Phương Trạch Tây chào cái rồi đi, Vinh Ninh nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà, tay cầm điện thoại của mình không buông.

Nghe mẹ Vinh nói, Cục Cưng có gọi điện về báo bình an, mẹ Vinh không nói rõ, nhưng lại khiến Vinh Ninh vui vẻ lạ thường.

Hắn giơ cánh tay về phía trần nhà nói, “Chờ anh.”

Yên tĩnh một lúc, bỗng điện thoại reo lên, là tin nhắn được gửi tới từ số lạ.

“Ba ngày sau, mười hai giờ trưa kênh truyền hình thành phố A.”

Vinh Ninh ngẩn người, là ai gửi tới tin nhắn nhàm chán này vậy? Vừa định xóa đi, đầu óc lại dừng lại mấy phút, tiềm thức nói cho hắn biết, tin nhắn này là Cục Cưng gửi đến, nhưng không biết Cục Cưng gửi cho hắn tin nhắn này làm gì? Thử gửi lại một cái tin nhắn, “Là CụcCưng?” Đối phương gửi lại tin nhắn rất nhanh, chỉ trong chốc lát, Vinh Ninh đã nhận được câu trả lời.

“Dù sao ba ngày sau làm theo lời con là được.” Cuối cùng, Cục Cưng gửi thêm một câu làm Vinh Ninh cảm thấy hết sức đau trứng, “Cha thật ngu ngốc!”

Vinh Ninh cười to với di động, hắn cũng không ngu ngốc, chỉ số IQ của hắn rất cao, chẳng qua là.... Ừ, không có ai biết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.