Dấu bánh xe hơi quen thuộc xẹt thật dài trên mặt đất, cửa xe bị Vinh Ninh
mở ra, ban đêm tịch mịch, gió nhẹ lúc nào cũng mất trật tự, Vinh Ninh từ trong xe đi ra, giữ trán của mình, tối nay thực sự làm cho mọi người
cảm thấy một đêm xung đột bất thường, đều do Trác Văn Dương làm hại mặt
của anh bị thương hoàn toàn, không tồi, anh cũng không phải là cái loại
dựa vào mặt ăn cơm, anh chính là thần tượng phái sức mạnh.
Quản
gia nhà họ Vinh nhận chìa khóa Vinh Ninh ném tới, Vinh Ninh mới vừa đi
vài bước, phát hiện trong sân có dấu vết lốp xe khác xẹt qua, Vinh Ninh
dừng bước lại hỏi, “Ai trở lại? Vinh Viễn?”
”Là, Nhị thiếu gia trở lại, đại thiếu gia.”
”Hả?” Đã 5 năm ngoại trừ lễ mừng năm mới Vinh Viễn mới ở ngoài trở về, hôm
này ngày bình thường thế nhưng trở lại?”Chú út vẫn chưa đi?”
”Vâng, đại thiếu gia.”
Vinh Viễn đại khái là Vinh Dự gọi trở về? Cắt, chú nhỏ này, tuổi đã lớn,
thậm chí ngay cả hẹn hò còn muốn cho tiểu bối cùng đi, cũng không biết
đến cùng khi nào thì mới có thể trưởng thành, thôi, anh cũng chỉ hy vọng lần này cùng Vinh Dự hẹn hò nữ nhân kia, phù hợp với gu của Vinh Dự đi? Dù sao... Nghĩ đến tương lai Vinh Dự rất có thể sẽ trở thành cô đơn khi về già, thân là thế hệ sau, anh khó tránh cũng cảm thấy anh ta quá mức
đáng thương.
Thân cận a... Tin tưởng?!
Vinh Ninh hai mắt
trở nên sáng loáng lên, nếu như nhớ không lầm, chú út giống như có từng
nói với anh địa điểm cùng thời gian hẹn hò, ngày kia... Đó không phải là Trác Văn Dương trong miệng nói 3h00 ngày 23 sao?
Không xong!
Vinh Ninh bước nhanh hướng tới trên lầu chạy, mục đích gian phòng Vinh Dự,
anh cự tuyệt cùng Vinh Dự chuyện đi xem mắt, Vinh Dự khẳng định đi tìm
Vinh Viễn, khó trách ngoại trừ lễ mừng năm mới ra, Vinh Viễn còn có thể
trở lại, thì ra là bởi vì bị Vinh Dự mời mọc a?
Gian phòng Vinh
Dự, Vinh Viễn ngồi ở trên giường nhìn Vinh Dự ngồi đối diện chính mình,
nhìn qua khuôn mặt của Vinh Dự, hai người ở chỗ này giằng co đã lâu,
Vinh Viễn trên mặt mồ hôi lạnh càng phát ra nghiêm trọng, anh đối với
Vinh Dự mà nói, đúng là không giải quyết được, nếu như đối mặt với ba
Vinh mà nói coi như là khủng hoảng, lúc đối mặt với Vinh Dự chính là đơn giản cảm giác áp bách, phải đối mặt với người trong cuộc sống im lặng
như vậy, thời điểm đối mặt của anh thật đúng là phiền toái, không biết
nên là nói cái gì...
Đáng giận, lúc này rõ ràng chính là nên để
cho Vinh Ninh ra để giải quyết không phải sao? Cũng liền chỉ có Vinh
Ninh mới có thể cùng vượt qua hố, cắt, bản thân anh là vị trí thấp nhất
nhà họ Vinh, đối với người nào giống như đều không có cái lực uy hiếp
gì.
”Chú út...” Vinh Viễn cảm thấy quái dị sờ sờ hai cánh tay của mình, luôn cảm giác u ám.”Có chuyện gì chú cứ nói đi, ngày mai cháu
còn có buổi họp báo rất quan trọng muốn mở.”
Vinh Dự trầm tĩnh
một lát, mặc dù anh là đem Vinh Viễn kêu về, nhưng mà lời kia giấu ở
trong miệng lại thẹn thùng nói ra, nghĩ anh tuổi đã lớn, vì chút chuyện
nhỏ này còn muốn đem vẫn bận tiểu bối kêu lên đến cùng mình giải quyết
cửa ải khó khăn, khuôn mặt của anh không tính là khuôn mặt già cũng treo không được nhan sắc khác.
”Chú út?” Vinh Viễn nghiêm trọng hoài nghi Vinh Dự hẳn là ngã bệnh, đại khái... phát không ổn định?
”Đưa thời gian ngày kia đến.” Vinh Dự thu lại mí mắt, quả nhiên chuyện như
vậy nếu muốn nói ra, vẫn là không cần xem mặt của đối phương, hết sức
trấn định nói với anh là tốt hơn.
”Vì cái gì?” Không kịp nghĩ,
lần này lại có thể nghe được Vinh Dự ngoại trừ họp trên TV ra lời nói ra vượt qua năm chữ, liên tục không ngừng hỏi, “Chú là muốn cháu giúp chú
làm chuyện gì?”