Chân trời có một chút trắng bệch, An Bảo Bối ung dung từ giường ngồi dậy, buồn bã ỉu xìu nhìn qua đối diện, cùng với nói không có tinh thần, đến không bằng nói là,
căn bản suốt cả đêm đều ngủ không được ngon giấc, mặc dù nói là lúc tối
gọi điện thoại cho An Kỳ, để cho nàng hôm nay cùng chính mình đi xem
mắt, nhưng mà bắt đầu từ hôm qua, trong lòng lúc nào cũng không được tự
nhiên, đến cùng vì cái gì như vậy bối rối, chính mình cũng không phải
là rất rõ ràng.
Mở cửa sổ ra, không khí mới mẻ lại hơi lạnh, hít
vào ngực của cô, “Hôm nay thời tiết thật tốt a.” Đáng tiếc cô lại một
chút hưng phấn cũng không dậy nổi, thật sự là không biết Trác Nhất Phong vì cái gì sẽ an bài một cuộc hẹn hò vô vị như vậy.
”Khảo nghiệm
sao?” Cô nghiêng đầu, chi chống cằm lẳng lặng suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ
lui, cũng không nghĩ ra, thôi, đầu của cô, sinh ra không có thể suy nghĩ được cái gì.
”Vẫn là lại ngủ một lát đi.” Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến.
”Bảo bối!” Còn không có hoàn toàn xoay người lại, người nào đó kêu tên của
cô, đánh mất bối rối của cô, ngắm nhìn chỗ xa, phát hiện An Kỳ vậy mà
đứng ngay ở cửa lớn, khoảng cách xa như vậy, An Kỳ cũng có thể nhận thức ra cô, thật sự là mắt tốt.
”Cậu chờ mình!” An Bảo Bối hô một câu biến mất tại cửa sổ.
An Kỳ hắng giọng một cái, nhìn cửa sắt khổng lồ trước mặt này, còn có tòa
dinh thự này, cảm giác, cảm thấy tựa như là một dạng nằm mơ, bạn thân
biến mất 8 năm, đột nhiên trở lại, sau đó ở trước mặt cô nói, tìm được
cái gọi là người nhà, hơn nữa... Còn là người nhà có tiền như vậy.
Không chỉ có người nhà, còn có con gái ruột, cũng có Vinh Ninh như vậy, thật
lòng thích cô ấy, muốn bảo vệ người đàn ông của cô ấy, hai nguời đã từng gắn bó tình cảnh cũng liền như vậy kết thúc, trên thế giới này bản thân quan tâm nhất người kia, có chốn trở về thuộc về cô ấy, nhưng mà trong
lòng của cô ấy một mảnh trống rỗng, cái loại lại hạnh phúc này, lại vẻ
mặt khổ sở, cô ấy cũng không biết đến cùng phải nói như thế nào mới tốt, nếu như ba mẹ của ấy lúc trước không có vứt bỏ cô ấy, như thế cô ấy có
phải hay không có thể cùng người bình thường giống nhau, có cuộc sống
giống như thuộc về người bình thường.
A, hạnh phúc của mình là gì.
”Cậu như thế nào đã sớm tới như vậy?” Cửa sắt bị An Bảo Bối mở ra, An Kỳ
thay đổi khuôn mặt vừa rồi, đổi thành bộ dáng ngày thường, “Cắt, mình
còn không phải là vì cậu lo lắng?!”
”Phiền toái cậu dành ra thời gian theo giúp mình, thật sự là thẹn thùng, làm trễ nãi cậu công tác.”
”Không có gì, công việc làm cái gì cơ bản mình đều đã từ chối hết.”
”Từ... Từ chối?!” An Bảo Bối dị thường kinh ngạc, “Vì cái gì a? Chuyện trọng đại như vậy, vì cái gì không nói cho mình?”
”Không có gì.” An Kỳ lắc đầu, “Thời điểm nửa đêm quyết định, từ chức cũng tốt, những năm gần đây, mình cũng để dành không ít tiền, muốn nghiêm túc
vội vàng kiểm tra, dù sao đây mới là trọng điểm,.”
”A...” An Bảo Bối an tâm vuốt ve lồng ngực của mình, “Làm mình sợ nhảy dựng, cậu a,
An Kỳ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cậu đều phải nói cho mình biết, đừng làm cho mình lo lắng, biết không?”